Cô đứng trước gương, cô gái xinh đẹp nhưng gương mặt lại đờ đẫn trong gương là ai?
Hình như cô không còn nhận ra nữa.
Cô chỉ biết, mình giống như một món quà, sắp bị người ta mở ra hưởng dụng, có thể còn bị đối xử tàn bạo.
Trớ trêu thay, hôm nay lại là sinh nhật của cô.
Trong đầu Ngôn Phụng Ly chợt lóe lên một ý nghĩ điên rồ táo bạo: Chạy trốn!
Ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất.
Không được, mẹ vẫn còn trong tay lão già Thừa Cẩn Vận.
Bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn chờ đợi một phép màu: Mẹ tỉnh lại, hai mẹ con đoàn tụ.
Dù sao trên thế giới này, cô chỉ còn lại người thân duy nhất này.
Thừa Cẩn Vận sẽ định kỳ gửi cho cô video của mẹ ở bệnh viện và tình trạng sức khỏe, nhưng cô không biết mẹ bị giam ở đâu.
Ngôn Phụng Ly thề, nhất định phải tìm thấy mẹ, đưa mẹ cùng chạy trốn.
Bên ngoài, tiếng má Lưu thúc giục Ngôn Phụng Ly ra ngoài lại vang lên, cô biết mình không còn thời gian, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hừ, chẳng phải chỉ là một thân xác sao?
Bốn năm nay, hắn hành hạ thể xác lẫn tinh thần cô còn ít sao?
Ngôn Phụng Ly cười chua chát, rồi thản nhiên bước ra ngoài.
má Lưu chỉ vào phòng ngủ ở phía Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749248/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.