🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cách đây không lâu, nó thậm chí đã xé xác con báo Mỹ mà Thừa Quang Thành yêu thích nhất.

 

Thừa Quang Thành nhốt nó vào hầm ngục để trừng phạt.

 

Nó đã nhịn đói nhiều ngày.

 

Thuộc hạ của cậu ta đều hiểu, đây nào phải là cho con bé kia cơ hội sống, rõ ràng là đang cho Vân Đóa ăn.

 

Ngôn Phụng Ly bị đưa đến trước chuồng hổ, lúc này mới chậm chạp nhận ra.

 

Cô bám vào thành chuồng, liều mạng gào thét chống cự, tiếng kêu thảm thiết khiến đám tay sai dày dạn kinh nghiệm cũng không khỏi động lòng.

 

Một cô gái xinh đẹp như hoa, sắp trở thành bữa ăn của hổ dữ, e rằng đến một mẩu xương cũng chẳng còn.

 

“Chờ đã!”

 

Thừa Quang Thành từ phía sau bước vào, Ngôn Phụng Ly còn tưởng rằng tình hình đã xoay chuyển, ánh sáng trong mắt lại bùng lên.

 

Nhưng không ngờ, cậu ta chỉ lạnh lùng ném xuống đất một con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ nhỏ xíu cho cô. “Cũng không thể không cho mày một chút vũ khí, dù sao mày cũng không phải Võ Tòng.”

 

Nói xong, cậu ta sải bước rời đi, đám thuộc hạ cũng theo đó rút khỏi hầm ngục.

 

Ngôn Phụng Ly tuyệt vọng nhắm mắt lại.

 



Sáng sớm hôm sau, khi đám tay sai chuẩn bị đi thu dọn xác cô, tất cả đều c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Một con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ cắm thẳng vào tim Vân Đóa, xác nó đã cứng lại, m.á.u chảy lênh láng khắp nơi.

 

Còn Ngôn Phụng Ly lúc này cũng vô cùng kinh hãi, m.á.u nhuộm đỏ toàn bộ vai và lưng cô.

 

Đám tay sai run rẩy đưa cô đến trước mặt Thừa Quang Thành. Cậu ta khẽ nhướng mày nhìn cô gái đầy máu, cũng có chút bất ngờ.

 

Xem ra cô đã dùng chính mình làm mồi nhử, khiến Vân Đóa lao vào người, nhân lúc nó chuẩn bị xé xác cô để ăn thịt, cô đã chớp thời cơ đ.â.m con d.a.o vào n.g.ự.c con hổ dữ.

 

Chỉ có một cơ hội duy nhất.

 

Cô gái này đã nắm bắt được.

 

“Tốt, mày có thể sống.” Thừa Quang Thành mặt không cảm xúc nói với Ngôn Phụng Ly.

 

“Gọi người chữa thương cho nó.” Cậu ta lại phân phó.

 

Sau đó, Thừa Quang Thành nhận nhiệm vụ "thuần hóa" cô từ ông nội, đồng thời coi cô như thú cưng mới.

 

Vì vậy, bốn năm nay, Ngôn Phụng Ly sống không bằng chết.

 

Cùng một đám đàn ông thô kệch tập luyện, trong môi trường đào thải khắc nghiệt, kẻ mạnh mới có thể sống sót, trái tim cô cũng dần trở nên chai sạn.

 

Kết thúc huấn luyện, cô lại trở về căn hầm này, cô còn không bằng "thú cưng", thậm chí không được bước chân vào nhà.



 

Vết sẹo trên người và nỗi đau trong tim khiến cô gái mười tám tuổi này có một tâm hồn "già trước tuổi".

 

Cô không thể quên những lời Thừa Cẩn Vận đã nói với mình:

 

“Mẹ mày hiện giờ rất tốt, tao nuôi bà ta ở một nơi bí mật và an toàn để kéo dài mạng sống, ngay cả A Thành cũng không biết.”

 

“Mày phải ngoan ngoãn nghe lời, bà ta mới không gặp chuyện gì.”

 

“Mày phải học kỹ năng, trở nên mạnh mẽ, ở bên cạnh A Thành, khiến nó… yêu mày, tìm lại tình cảm vốn có của con người.”

 



 

“Sao có thể… hắn hận tôi thấu xương, tôi cũng vậy!” Ngôn Phụng Ly cảm thấy lão già này thật sự điên rồi.

 

“Chuyện này phải xem bản lĩnh của mày, nhưng tao nhìn người rất chuẩn, tao thấy mày làm được.” Ông ta vuốt chòm râu bạc trắng nói.

 

“Rồi sao? Khiến hắn yêu tôi rồi, ông muốn tôi làm gì?”

 

Thừa Cẩn Vận cười khẩy: “Lúc đó không phải việc của mày nữa, tao sẽ để nó tự tay g.i.ế.c mày.”

 

“… Yêu tôi rồi lại g.i.ế.c tôi? Ông là đồ biến thái à?”

 

“Con bé này, mày không hiểu đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.