Lúc Lâm Bảo Bảo bị người hầu gọi xuống ăn cơm, tinh thần của cô vô cùng uể oải, nói là nghỉ ngơi nhưng mà còn mệt hơn.
Cô nhìn vào phòng ăn thấy Đàm Mặc không ở đó, cô nhẹ nhàng thở ra.
Đàm Minh Bác mang theo hai chị em ngồi ở trước bàn ăn, thấy cô liền cười nói: “Bảo Bảo đói bụng chưa? Tới ăn cơm nào.”
Sau khi Lâm Bảo Bảo ngồi xuống, người hầu mới dọn bữa tối lên.
Đàm Hân Cách và Đàm diệp nhìn thấy Lâm Bảo Bảo, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dù không muốn nhìn thấy cô nhưng bởi vì có Đàm Minh Bác ở đây, hai chị em không dám náo loạn, thậm chí cũng không dám trừng mắt với cô, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, nhìn xung quanh.
“Ba, anh cả không tới ăn cơm cùng chúng ta sao?” Đàm Diệp hỏi.
Đàm Hân Cách cũng lo lắng nói, “trong khoảng thời gian này anh trai đã gầy đi rất nhiều, có phải do không quen được với cuộc sống ở trong nước?”
Đàm Minh Bác thở dài, “các con không cần lo lắng, cứ ăn trước đi, đợi một lát nữa ba sẽ cho người đem bữa tối lên cho nó.”
Hai chị em Đàm Hân Cách còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn bộ dáng mệt mỏi của Đàm Minh Bác lại không dám, không thể làm gì khác hơn là yên lặng dùng cơm.
Đàm gia xem trọng lê nghi lúc ăn nên sẽ không nói chuyện, lúc ăn cơm phải yên tĩnh, đặc biệt là vì việc của Đàm Mặc, bầu không khí có chút phiền muộn. Lâm Bảo Bảo lơ đãng ăn món canh vịt mà người hầu Đàm gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/220699/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.