Cuối cùng Lâm Bảo Bảo vẫn đi theo Đàm Minh Bác.
Ở trước mặt mọi người, cô không thể lên mặt với người lớn, lại thêm vị trưởng bối này đã đối xử với cô rất tốt từ khi nhỏ, cho dù cô có vô lương tâm cũng không thể cự tuyệt ông ấy. Huống chi trước đây đúng là cô thường tới Đàm gia chơi, tất nhiên Đàm gia chính là ngôi nhà thứ ba của cô.
Lần đầu tiên Đàm Minh Bác tới trường tìm cô, lại còn dùng lý do đàng hoàng như thế, cho dù Lâm Bảo Bảo đã biết ý đồ của hắn, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm thừa nhận.
“ Có phải vừa rồi Bảo Bảo và các bạn học lên kế hoạch du lịch vào tháng mười một không?”
Đàm Minh Bác mặt áy náy nói, “là chú quấy rầy con à?”
“Không, không đâu ạ......”
Đàm Minh Bác lập tức cười, “ta đã biết Bảo Bảo là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếu thuận mà.”
Lâm Bảo Bảo quay đầu, không muốn nhìn hắn.
Cô thực sự không phải người hiếu thuận ngoan ngoãn, lão đầu tử nhà cô lần nào cũng bị cô mắng tới mức nổi giận lôi đình, hận không thể bóp chết đứa con gái bất hiếu này, mấy đứa em gái thì cảm thấy người chị này thực sự là ác quỷ, chỉ ước gì cô mãi mãi đừng trở về nhà, cũng chỉ có Đàm Minh Bác mới cảm thấy cô là một đứa trẻ ngoan.
Nhưng mà so với lão đầu tử nhà cô, Đàm Minh Bác càng giống như người cha mà cô mong đợi, đáng tiếc cuối cùng vẫn không phải.
Lâm Bảo Bảo cho là bọn họ sẽ đi tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/220697/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.