Ánh sáng mặt trời chói mắt khiến người ta không thể nào ngủ được nữa, không thể không thức dậy.
Lâm Bảo Bảo đem chăn đang chùm ở đầu kéo ra, mở to mắt, liền thấy bên cạnh giường có một người đang ngồi.
Cô bị dọa đến mức tỉnh lại ngay lập tức, sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, cuối cùng cũng thấy rõ ràng người ngồi ở bên giường, người đàn ông đang dùng một đôi mắt đen kì dị nhìn chằm chằm cô, khiến cho da đầu của cô tê rần, lưng lại cảm giác như có cơn gió lạnh thổi qua không thể nào giải thích nổi.
“Anh, sao anh lại ở chỗ này?” Cô có chút khẩn trương hỏi.
Đàm Mặc không nói gì, vẫn như ngày hôm qua, chỉ yên lặng nhìn cô.
Lâm Bảo Bảo thấy anh không có hành động gì, qua một lúc cơ thể dần dần buông lỏng, sau đó cẩn thận nhìn mặt của anh, nhịn không được hỏi: “Anh tối hôm qua không ngủ?”
“Ừ.”
Lâm Bảo Bảo đen mặt lại, hỏi “anh không ngủ thì làm gì?”
“Nhìn em.”
Lâm Bảo Bảo kinh dị nhìn anh, chẳng lẽ sau khi cô ngủ say, anh ngồi yên ở đây nhìn cô ngủ cả một đêm? Anh nhìn cô làm cái gì? Hay muốn làm một việc gì đó không tốt với cô? Nhớ lại trước đây, hai người chỉ cần một lời không hợp liền cãi nhau, Lâm Bảo Bảo có lý do để hoài nghi vị Đàm đại thiếu gia này có ý định không tốt với mình.
Cô cũng không cảm thấy người hoàn hảo như Đàm Mặc sẽ nảy sinh hứng thú đối với mình, càng cảm thấy rằng anh có ý định chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/220694/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.