Lâm Bảo Bảo coi câu nói "anh không ghét" của anh như một câu nói đùa, nghe xong là quên, căn bản cô không tin.
Chẳng qua với chuyện Đàm đại thiếu có bệnh, cô đã có lĩnh hội đủ, mặc dù trong lòng có chút cười trên nỗi đau của người khác nhưng cũng không thể biểu hiện quá mức, nể mặt Đàm thúc, cô quyết định trước cứ chiều theo ý anh.
Đàm Mặc yêu cầu cô ở lại.
“Ngày mai là thứ bảy...... Em không cần đi học đúng không?” anh có chút không chắc chắn, kí ức đã từ rất lâu rồi, khiến anh quên đi rất nhiều việc bình thường của xã hội bây giờ.
Mặt anh không có chút biểu hiện nào, cô cũng không xác định được anh đang đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được lườm anh một cái, cảm thấy rằng anh đang nghĩ cô không có cách nào tự tuyệt yêu cầu của Đàm Thúc.
Đàm thúc là người tốt như vậy, làm thế nào lại có thể sinh ra một người con trai đáng ghét như thế.
Mặt trời sắp khuất sau dãy núi, Lâm Bảo Bảo nhìn sắc trời bên ngoài nói: “Em không có quần áo thay nên phải về ký túc xá lấy...... Còn có, buổi tối tôi không muốn ăn đồ ăn nhanh, cũng đừng để cho tôi ăn mì nấu cùng nước trắng.”
Đàm Mặc ừ một tiếng, “vậy chúng ta đi mua quần áo và thức ăn nhé.”
Về việc trở về trường học lấy quần áo, Đàm Mặc căn bản coi như không nghe thấy gì.
Anh hiểu cô quá rõ, chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ nhân cơ hội ở lại trong túc xá, nếu anh dám xông vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/220692/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.