Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn anh, im lặng một lúc.
Đàm Mặc cũng im lặng nhìn cô chăm chú, giống như kiên nhẫn chờ cô hỏi, mặc kệ cô hỏi cái gì anh cũng đều sẽ nghiêm túc trả lời.
Anh như này làm cô đột nhiên cảm thấy không biết mở miệng như nào.
Không phải cô không phát hiện dị thường của anh, nhưng chỉ bởi vì thích anh cho nên cô lựa chọn xem nhẹ nó, coi như anh là một người bình thường. Nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc cô vẫn sẽ lo lắng, lo lắng anh có bệnh thật sự hay không, hay là anh ở tình trạng nào đó mà cô không biết.
Nhưng cô lại không muốn tin rằng anh có bệnh, trong lòng cô, anh là một người hoàn toàn bình thường, chỉ là tính cách của anh đôi khi có chút cứng đầu thôi.
Nhìn anh một lúc, Lâm Bảo Bảo nhịn không được sờ vào tay anh, cô cảm nhận được tay anh rất lạnh dù trong phòng mở điều hòa vô cùng ấm áp, khiến cô lạnh tới mức rùng mình nhưng vẫn kiên định không buông tay.
"Đàm Mặc, em. . ." Cô cẩn thận sắp xếp ngôn từ, "Anh có nguyện ý nói cho em biết không?"
Trên mặt Đàm Mặc nở ra một nụ cười: "Đương nhiên, không có gì không thể nói cho em."
Lâm Bảo Bảo đang rất vui mừng, nhưng lại nghe anh nói thêm: "Có thể sẽ làm em sợ một chút."
"Em sợ?" Sắc mặt Lâm Bảo Bảo thay đổi, đầu óc cô không thể khống chế bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô đã suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116951/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.