Lâm Bảo Bảo không muốn đi nên lúc rời giường cố ý kỳ kèo, nào biết được lúc cô xuống nhà đã thấy cả gia đình đang chờ mình. Lâm Tây Lương - cậu em trai nhỏ tuổi nhất cùng cha khác mẹ với cô hôm qua bị cô chọc tức phát khóc lúc này đang vui vẻ kéo tay anh trai hắn, đang thì thầm nói gì đó, gương mặt của Lâm Bắc Lương đang nở một nụ cười, trên mặt của Đào Kim Miểu cũng lộ ra vẻ dịu dàng hiền lành, có thể thấy được việc hôm nay trở về Đào gia để chúc Tết khiến bọn họ rất vui vẻ. Thấy Lâm Bảo Bảo đã rời giường, Đào Kim Miểu nhanh chóng đem bữa sáng đã làm xong bưng lên. Cả nhà đều đang đợi cô để cùng ăn bữa sáng, ăn xong bữa sáng sẽ đến Đào gia. Sau khi ăn sáng xong, cả nhà liền chuẩn bị xuất phát. Lâm Bảo Bảo hai tay đút trong túi, có vẻ không muốn đếm xỉa đến, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được rằng cô không hề có hứng thú với việc đi tới Đào gia. Đào Kim Miểu không khỏi có chút lúng túng, nhịn không được nhìn về phía Lâm Tử Tấn. Lâm Tử Tấn đi qua, sờ đầu của cô cười nói: “Bảo Bảo đã rất lâu chưa đến Đào gia, cũng nên đi, Bắc Lương và Tây Lương đều là em trai của con, các con có chung dòng máu với nhau, là người thân nhất trên thế giới này, tương lai...... Bọn nó cũng có thể giúp con.” Lâm Bảo Bảo liếc ông một cái, vô cùng rõ ràng ý tứ trong lời của ông, cô thờ ơ nói: “Con đã biết.” Lâm Tử Tấn lại xoa xoa đầu của cô, cười nói đi lấy quà tặng năm mới cho Đào gia. Đào gia cũng ở thành phố Thiên Tân, nhưng mà một nhà nam, một nhà bắc, cách Lâm gia khoảng một tiếng đi đường. Mặc dù Đào gia cũng được coi là nhà giàu, nhưng không sánh được với Lâm gia phát triển rất nhanh, trước kia nếu không phải Lâm Tử Tấn làm nên tên tuổi của mình ở thành phố Thiên Tân thì Đào gia cũng không nỡ gả con gái như hoa như ngọc cho một người đàn ông đã ly dị, lại còn mang theo đứa con của vợ trước vướng víu -- mặc dù tuổi của người đàn ông này cũng không lớn, nhưng con vợ trước và mẹ kế không bao giờ có thể hoà thuận với nhau. Người làm mẹ kế bao giờ cũng khổ hơn. Biết hôm nay con rể muốn dẫn vợ và đám con về nhà, Đào gia từ sớm đã chuẩn bị đồ để đón khách, lúc người Lâm gia đến, người Đào gia đã tới khá đông đủ. Hôm nay người tới Đào gia rất nhiều, cơ hồ như tất cả tam cô lục bà ở thành phố Thiên Tân đều tới, tất cả mọi người đều ở trong phòng khách, có không ít trẻ nhỏ và người trẻ tuổi, phòng khách chật cứng người, còn có một số đứa nhỏ nghịch ngợm chạy ra ngoài sân để chơi đùa.
Đêm qua lại có tuyết rơi nên hôm nay thời tiết rất lạnh, tuyết còn chưa tan, trải đầy trên mặt đất, một đám con nít dẫm lên chơi đùa, la hét chói tai. Lúc người Lâm gia đến, rất nhiều người Đào gia đều đứng dậy ra đón, có thể thấy được Đào gia rất coi trọng người con rể Lâm Tử Tấn này. Cha mẹ Đào gia nhìn thấy hai thằng cháu ngoại, vội vàng đem bọn họ ôm vào trong ngực, bộ dáng vô cùng thương yêu, sau đó lại vội vàng tiếp đón con gái và con rể, lúc nhìn thấy Lâm Bảo Bảo không khỏi sửng sốt một chút, nhớ tới đây là con gái riêng của con rể thì cũng cười nói một tiếng. Lâm Bảo Bảo theo đám người đi vào Đào gia. Thế hệ Đào Kim Miểu có 4 anh chị em, một anh trai, một chị gái và một em trai, bà ấy đứng thứ 3 trong gia đình. Hôm nay hai người con gái Đào gia đã kết hôn đều mang chồng và con về nhà ngoại, lại thêm hai anh em Đào gia cùng với con của bọn họ, ngoài ra còn có tam cô lục bà, toàn bộ phòng khách chật cứng. Nhiều người cũng loạn, và cũng có không ít rác rưởi, Lâm Bảo Bảo cảm thấy dường như mình không có chỗ để đặt chân. Có người dọn chỗ ngồi cho người Lâm gia, Lâm Bảo Bảo ngồi ở bên cạnh cha của cô, cô không quen ai nên chỉ khéo léo ngồi im, cũng không nói bậy cái gì, chờ khi Đào Kim Miểu giới thiệu mới kêu lên một tiếng. Thái độ của cô không hẳn là lạnh nhạt, nhưng cũng không quá nồng nhiệt, người nhà họ Đào cũng không để ý tới cô, dù sao thì cô cũng không phải huyết mạch Đào gia, chỉ cần có lễ là được. Mẹ Đào châm trà cho bọn họ, một đám người ngồi trò chuyện vô cùng náo nhiệt.
Mấy đứa nhỏ không thể ngồi yên, hai anh em Lâm Bắc Lương ngồi được một lúc, liền bị anh em Đào gia gọi đi chơi. Lâm Bảo Bảo cũng không quen với những người này, thậm chí có thể nói là xa lạ nên không có ai gọi cô đi chơi, cô chỉ có thể bên cạnh cha cô, nhàm chán chơi điện thoại.
Cuối cùng vẫn là mẹ Đào thấy cô nhàm chán nên mới gọi cháu gái lớn nhất nhà là Vương Linh Hi mang Lâm Bảo Bảo đi chơi. Hôm nay người trẻ tuổi tới Đào gia chúc tết rất nhiều, đều là thân thích của Đào gia, nam nữ có không ít, mẹ Đào cảm thấy giữa những người trẻ tuổi với nhau hẳn là có khá nhiều chuyện để nói. Lâm Bảo Bảo có cũng được mà không có cũng chẳng sao liền đồng ý, đứng dậy đi theo cháu gái Đào gia. Chờ sau khi Lâm Bảo Bảo rời đi, một bà dì họ của Đào gia cười nói với vợ chồng Lâm Tử Tấn: “Con gái nhà các cháu cũng thật xinh đẹp, nghe nói đang học đại học à? Thế ở trường đã có đối tượng chưa? Chờ sau khi tốt nghiệp thì tuổi cũng không còn nhỏ, vừa lúc có thể suy tính đến chuyện chung thân đại sự rồi.” “Đúng vậy, thời đại bây giờ dù khác với chúng ta hồi trước, nhưng tìm một đối tượng sớm cho con gái trong nhà vẫn là tốt nhất. Chứ đợi tới lúc lớn tuổi sẽ khó tìm được đối tượng, lại không chọn được ai tốt.” “Mọi người sai rồi, con gái Lâm gia xinh đẹp như thế, lại có người cha tốt, làm gì có chuyện tìm không được? Theo tôi nghĩ phải là không biết hạng người gì mới hợp với con bé.” “Đúng vậy, đúng vậy......” Một đám tam cô lục bà mồm năm miệng mười tranh nhau nói, vừa nói vừa nhìn vợ chồng Lâm Tử Tấn. Gương mặt phúc hậu của Lâm Tử Tấn mang theo ý cười, nhìn vô cùng hòa khí. Sắc mặt của Đào Kim Miểu có chút cứng ngắc, lén liếc chồng một cái, lại nhìn về phía cha mẹ, trái tim hơi chùng xuống. Trong nội tâm bà mặc dù đối với con gái riêng Lâm Bảo Bảo này rất có ý kiến, nhưng mà cũng không muốn thấy những người này đem chuyện hôn nhân của con gái riêng ra nói, cho là bà không biết bọn họ có ý đồ gì à? Còn không phải do nhìn Lâm Tử Tấn rất yêu thương con gái, lại còn lập di chúc sớm như vậy, cảm thấy tương lai Lâm Bảo Bảo nhất định có thể kế thừa một gia sản lớn, nên muốn cưới một cô con dâu có của hồi môn phong phú như vậy. Cũng không nhìn xem đám con mất nết nhà họ có thể xứng với Lâm gia đại tiểu thư à? Coi như Lâm Bảo Bảo mù đi nữa , nếu thật sự vừa ý ai trong đám đó, có lẽ Lâm Tử Tấn cũng sẽ không đồng ý, lại càng không cần phải nói đứa con gái riêng này của bà rất lợi hại, giống y hệt mẹ ruột của cô, rất biết giày vò người khác, nếu để cho cô biết đám người này dám có suy nghĩ không đúng lên người mình, chắc chắn sẽ nổi điên. Cuối cùng có một bà cô nhịn không được hỏi Lâm Tử Tấn, “Tử Tấn này, Bảo Bảo có bạn trai chưa?” Lâm Tử Tấn cười nói: “Chưa có, con bé là đứa trẻ rất ngoan, dù ở trường có rất nhiều bạn nhưng nó vẫn luôn giữ tự trọng, sẽ không có quan hệ yêu đương.” Sau khi nghe xong, trong lòng nhóm tam cô lục bà này càng vui vẻ hơn . Có lẽ là bộ dạng Lâm Tử Tấn cười híp mắt khiến bọn họ cảm thấy ông là người rất dễ nói chuyện, nên đang suy nghĩ trong lòng xem con cháu thân thích nhà mình có ai vừa tuổi có thể cưới được con gái Lâm gia không, nếu được thì chính là cưới được núi vàng núi bạc về nhà. Ôi, điều này đúng là tuyệt vời. Đáng tiếc bọn họ tính toán tuy tốt nhưng từ đầu đến cuối Lâm Tử Tấn cũng không có nhả ra bất kỳ cái gì. Đào Kim Miểu ngồi không yên, mượn cớ tới phòng bếp hỗ trợ, thừa cơ tìm mẹ của bà để nói chuyện. “Mẹ, bọn họ là có ý gì? Cho rằng con gái Lâm gia dễ cưới sao? Cũng không nhìn lại đức hạnh của mình đi!” Đào Kim Miểu không vui nói. Mẹ Đào cười nói: “Con đang nói bậy bạ gì đó? Bọn họ chỉ là thấy đứa nhỏ kia xinh đẹp nên động chút tâm tư mà thôi, con đừng suy nghĩ nhiều.” Đào Kim Miểu không khỏi cảm thấy phiền muộn. Một bên khác, Lâm Bảo Bảo cũng bị vây quanh bởi một đám thanh niên nam nữ, hơn nữa đa phần là nam. Có ba người đàn ông trạc tuổi cô. Lâm Bảo Bảo hứng thú dò xét bọn họ, ngoại trừ một người có khuôn mặt trắng nõn coi như đẹp trai, thì hai người còn lại nhìn khá bình thường. Đương nhiên, kể cả người xem như là đẹp trai nhất kia cũng không sánh được một góc so với Đàm Mặc. Mặc dù Lâm Bảo Bảo không phải nhan cẩu*, nhưng cũng thích nhìn trai đẹp, bạn trai hiện tại là mỹ nam có tính công kích mạnh nhất trong số các mỹ nam, đến mức khiến cho phái nữ muốn phạm tội, như vậy thì sao có thể để ý tới những người đàn ông khác kém hơn?
(*nhan cẩu: mình hiểu là cuồng cái đẹp, sai thì mn chỉ cho mình nha, có gì mình sửa - BLT) Mà thật sự cô cũng không mù. Đám người này vây quanh Lâm Bảo Bảo nói chuyện một lúc thấy bộ dáng không quá hứng thú của cô, liền đề nghị đi đánh bài. Bên ngoài đang có tuyết rơi, muốn ra bên ngoài chơi cũng không thể nên đành ở trong phòng chơi. Lâm Bảo Bảo không có hứng thú đánh bài, mượn lý do là do ngột ngạt muốn ra bên ngoài ngắm tuyết, liền gọi Vương Linh Hi cùng nhau ra ngoài. Vương Linh Hi lớn hơn Lâm Bảo Bảo 3 tuổi, đã đi làm, ngoại hình bình thường, cũng khá biết cách ăn mặc, nhìn trông có vẻ là người thật thà. Cô ấy và Lâm Bảo Bảo đi dạo trong sân của biệt thự Đào gia, cẩn thận nói chuyện với cô: “Tên của em là Lâm Bảo Bảo à? Chị đã từng nghe dì nhỏ nhắc đến em.” Lâm Bảo Bảo nhìn cô ấy một cái, có cũng được mà không có cũng chẳng sao vâng một tiếng. Vương Linh Hi không phải là người biết tìm chủ đề để nói chuyện, thấy tâm tình nhàn nhạt của Lâm Bảo Bảo cũng không biết nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là đi dạo với cô, hai người dẫm trên tuyết, bên cạnh có vài đứa nhỏ chạy qua. Trên ban công tầng hai có hai đứa nhỏ đang trốn ở đó. Trong đó có một cậu bé béo béo trắng trắng hỏi em họ bên cạnh, “Tây Lương, kia chính là đứa con gái riêng hay bắt nạt em à?” Lâm Tây Lương gật đầu, mặt mũi tràn đầy buồn phiền, “Cô ta rất xấu xa, lúc nào cũng bắt nạt em và anh trai, cứ như bọn em thiếu nợ cô ta ấy. Bà ngoại nói đúng, không phải cùng mẹ thì không thể hoà thuận với nhau.” Hắn vẫn luôn nhớ kỹ, đây là chị gái khác mẹ, không giống như bọn hắn. Sau khi thằng nhóc mập Đào gia nghe xong, lập tức nói: “Yên tâm, anh xả giận cho em.” Lâm Tây Lương vui mừng nhìn hắn, “Xả giận như thế nào?” Thằng nhóc mập Đào gia nói: “Chờ xem.” Sau đó lọc cọc chạy về phòng, ôm mấy quả bóng đồ chơi ra, đắc ý nói với Lâm Tây Lương, “chúng ta sẽ dùng cái này ném vào cô ta, cái này dù nhỏ nhưng nện vào người vẫn rất đau đấy, sau đó chúng ta chỉ cần trốn đi không để cô ta nhìn thấy ai ném cô ta là được, muốn mách lẻo cũng không thể, chỉ cần chúng ta không thừa nhận là được rồi.” Rõ ràng thằng nhóc mập vẫn thường xuyên làm mấy loại chuyện như thế này, mặc dù trong lòng Lâm Tây Lương cảm thấy có chút bất an, nhưng ý muốn trả đũa Lâm Bảo Bảo lớn hơn. Hai thằng nhóc trốn ở ban công, nhìn Lâm Bảo Bảo và Vương Linh Hi đi ở bên dưới, sau đó cầm lấy quả bóng đồ chơi bên người ném về phía các cô. *** Có vẻ như trời lại bắt đầu có tuyết rơi.
Lâm Bảo Bảo cảm thấy lạnh, mà đi cùng Vương Linh Hi cũng nhàm chán, lúc đang chuẩn bị trở về phòng đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đập vào trên người, cô vô thức ngẩng đầu, lẫn với các bông tuyết có một quả bóng nhỏ nhiều màu bay thẳng tới đập vào trán cô. Lâm Bảo Bảo chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, trượt chân một cái, cả người lùi về phía sau. “A ----” Tiếng thét chói tai của Vương Linh Hi khiến tất cả mọi người lao ra, thấy Vương Linh Hi đứng ở trong sân thét lên, bên cạnh còn có người đang nằm trên nền đất. Trong lòng Lâm Tử Tấn căng thẳng, đi nhanh lên phía trước liền thấy con gái ngã ở trong tuyết bất tỉnh nhân sự, trên mặt tuyết là một vũng máu. “Bảo Bảo!” Lâm Tử Tấn hoảng sợ kêu một tiếng. Cũng đang hoảng sợ còn có Đào Kim Miểu và hai đứa trẻ trên ban công tầng hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]