Đàm Mặc lấy rượu trên tay Lâm Bảo Bảo, nói với Hắc Đầu Ca: “Cô ấy không thể uống rượu.” Nói đoạn anh đem chén rượu đặt lên trên bàn, rõ ràng xung quanh vẫn còn có âm nhạc, nhưng lại khiến cho người ta như nghe rõ âm thanh chén rượu đập xuống bàn. Trong nháy mắt tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ. Hắc Đầu Ca đứng, Đàm Mặc ngồi, một người là quý công tử vô cùng đẹp trai, một người thì giống như một tên xã hội đen to con cường tráng hung dữ, hai người đứng cùng một chỗ với nhau thực sự không hợp chút nào, cũng khiến cho tất cả mọi người lo lắng, người giống như một quý công tử kia vì cái hành động không nể mặt người ta liệu có bị đánh hay không. Nhưng mà, lúc Hắc Đầu Ca đối diện với ánh mắt của Đàm Mặc lại nhịn không được sợ run cả người. Hắc Đầu Ca mặc dù là người kinh doanh nghiêm túc nhưng cũng không phải là người kinh doanh món đồ đàng hoàng, hắn đã tiếp xúc rất nhiều loại người, từ lưu manh đầu đường xó chợ hay là người có chút địa vị nên hắn có một loại bản năng đối với nguy hiể. Người này trông như là một quý công tử được dạy dỗ giá giáo cực tốt, nhưng chẳng biết tại sao lại khiến hắn có cảm giác nguy hiểm. Nguy hiểm và rất đáng sợ. Trước khi hắn kịp phản ứng, Hắc Đầu Ca đã không tự chủ nở một nụ cười, tỏ vẻ thoải mái mà nói: “Tốt thôi, tôi cũng không ép.” Nói xong hắn cầm rượu lên như không có việc gì rời đi, tiếp tục đi rót rượt cho những người khác. Mà những người kia cũng cảm thấy choáng váng, Hắc Đầu Ca cứ đi như vậy thôi à? Một tên tiểu đệ đi theo bên cạnh Hắc Đầu Ca nhỏ giọng hỏi: “Hắc Đầu Ca, sao anh không đánh cái thằng tiểu bạch kiểm kia?” Có lẽ là do ngoại hình của mình không đẹp nên tên này nảy sinh lòng hận đối với những người đàn ông đẹp trai. Thực ra mấy tên tiểu đệ đều hận không thể đánh chết cái tên tên tiểu bạch kiểm Đàm Mặc này để anh trở thành trò hề. Hắc Đầu Ca dừng lại, lạnh lùng liếc hắn một cái, “Câm mồm!” Lần uống rượu này uống đến tận 2h sáng. Ngay cả A Thường dù bình thường tửu lượng của hắn vẫn luôn rất tốt nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút choáng váng, mặc dù hắn đã cảnh giác nhưng không thể không cho Hắc Đầu Ca mặt mũi, uống mấy tuần rượu, tất nhiên cảm thấy không chịu nổi. Người uống say cũng không ít. Trong lòng A Thường biết nếu Hắc Đầu Ca không đi, thì có thể đêm nay bọn họ sẽ không thể rời khỏi đây, thậm chí có thể sẽ xảy ra chuyện. Hắn chống đỡ đầu có chút choáng váng, đang suy nghĩ làm sao để thoát thân thì đột nhiên Đàm Mặc đứng lên. “Đã đến lúc cần phải trở về.” Đàm Mặc nói, âm thanh của anh ở cũng không quá rõ ràng trong âm nhạc. Anh kéo Lâm Bảo Bảo, ánh mắt nhìn về phía Hắc Đầu Ca. Hắc Đầu Ca uống cũng cũng không ít rượu, nhưng tỉnh táo hơn nhiều so với đám người này, đối diện với ánh mắt của Đàm Mặc hắn lại rùng mình một cái, bỗng nhiên cảm thấy có chút lành lạnh. Rõ ràng trong phòng mở điều hoà rất ấm áp, lại còn uống cả một bụng rượu, nhưng ánh mắt của người đàn ông này lại làm cho hắn cảm thấy lạnh run cả người. Hắc Đầu Ca nhìn đồng hồ treo tường, cười nói: “Đúng là rất muộn rồi, các cậu cũng về đi.” Sau đó hắn chỉ vào Lưu Lệ Nhã, nói: “ Nhưng mà cô gái này phải ở lại.” Lưu Lệ Nhã đã uống tới mức đầu óc mơ mơ hồ hồ, gục xuống bàn thì thào lẩm bẩm cái gì đó. “Không được!” A Thường chống cơ thể cố đứng lên, “Chúng tôi phải đi cùng nhau.” Đã cùng nhau tới tất nhiên phải cùng nhau rời đi. Những người này đều là bạn từ nhỏ với nhau, cũng là hàng xóm, nếu như chỉ ngồi nhìn mặc kệ để ai đó ở đây mà xảy ra chuyện, không chỉ có vướng vào phiền phức lớn, cũng sẽ cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình. A Thường hung hăng véo mình một cái để cho mình tỉnh táo hơn một chút, trong lòng nghĩ biện pháp giải quyết. Thế là hắn xích lại gần Hắc Đầu Ca nhỏ giọng nói vài câu.
Hắc Đầu Ca khó lường liếc hắn một cái, chậm rãi nói: “ Nếu các cậu đã muốn như vậy thì người có thể để cậu mang đi, nhưng mà hôm nay phải để lại một người ở chỗ này, tránh cho......” Hắn cười cười. Sắc mặt của A Thường có chút khó coi. Lúc hai người đều đang im lặng, Đàm Mặc kéo Lâm Bảo Bảo đứng dậy. Ôn Minh Minh và Hà Hoan Hoan vốn không uống say vội vàng đứng lên đi theo, bởi vì Đàm Mặc nên Hắc Đầu Ca cũng không tới bên này rót rượu khiến cho các cô uống ít rượu nên vẫn giữ được tỉnh táo. Hai cô gái không hiểu sao lại cảm thấy nhất định phải theo sát Lâm Bảo Bảo và Đàm Mặc, chỉ có như vậy mới có thể an toàn. Đàm Mặc kéo Lâm Bảo Bảo ung dung đi về phía cửa. Hắc Đầu Ca không lên tiếng nên không có người nào dám ngăn cản anh. Nhưng mà đột nhiên anh dừng chân bởi vì Lâm Bảo Bảo kéo anh. Đàm Mặc cúi đầu nhìn cô một cái, trong ánh đèn mờ ảo sắc mặt của có có chút không tốt, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng. Đàm Mặc lại nhìn về phía đám người trẻ tuổi cùng thị trấn nhỏ kia, nói: “Cùng nhau đi.” Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào Hắc Đầu Ca. Da mặt của Hắc Đầu Ca co quắp lại, vội vàng nói: “Nếu vị này đã mở miệng thì các cậu đi đi.” Đám người vui mừng khôn xiết, đến cả A Thường cũng có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng cơ hội khó có được A Thường vội vàng để người không say đỡ người say rời đi. Hà Hoan Hoan và Ôn Minh Minh cũng nhanh chóng đi tới nâng Lưu Lệ Nhã lên cố hết sức đỡ cô đi tới cửa. Đợi đến khi tất cả mọi người đã rời đi,Đàm Mặc mới ôm lấy bả vai của Lâm Bảo Bảo đi ra ngoài với cô. “Hắc Đầu Ca, anh cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?” Tên tiểu đệ tên Ma Can Nam đến cạnh Hắc Đầu Ca, có chút không vui nói, “Con nhỏ họ Lưu kia gây chuyện còn chưa tính sổ đâu, lần này không thể để cho cô ta chạy mất.” Hắc Đầu Ca cười lạnh một tiếng, “Ai nói tao muốn tha cho con tiện nhân kia? Cô ta dám lừa tao, tao dám làm cô ta! Đi, chúng ta cũng xuống, gọi bọn lão Tề .” Ma Can Nam đáp lại một tiếng, lập tức cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại. Một đám người đi tới bãi đậu xe quảng trường, ba chân bốn cẳng nhanh chóng nhét người say vào trong xe. Bận rộn toát cả mồ hôi, gió lạnh thổi qua khiến bọn họ run cả người. Ngay khi họ chuẩn bị lái xe trở về thị trấn, dưới ánh đèn đường mờ ảo một đám người đi ra một đám người và vây quanh mấy chiếc xe. A Thường vốn vì gió lạnh mà tỉnh rượu hơn thì trong nháy mắt tỉnh hẳn, trừng to mắt nhìn đám người đang cản trước xe, bản năng cảm thấy hỏng bét. Hắn còn đang tự hỏi vì sao bọn Hắc Đầu Ca có thể cho bọn họ thuận lợi rời đi như vậy, hóa ra hậu chiêu ở đây. Đối với lai lịch của Hắc Đầu Ca A Thường cũng có một chút suy đoán, loại người như thế này, bất kể là ở thị trấn nhỏ hay thành phố thì cũng không phải là hiếm, tuy bọn họ không nhan nhản ở trên đường, nhưng cũng chuyên môn làm những chuyện không đứng đắn, phong cách làm việc rất tàn nhẫn, ai mà chọc tới họ cũng đều không tốt. Cũng không biết vì sao Lưu Lệ Nhã lại chọc tới hắn, thậm chí còn làm liên lụy đến bọn họ (đám người A Thường). Trong lúc nhất thời A Thường vô cùng oán giận Lưu Lệ Nhã. A Thường chỉ có thể mang theo mấy người còn tỉnh táo xuống xe. Lâm Bảo Bảo ngồi trong xe, quay kính xe xuống, nhíu lông mày nhìn tình huống bên ngoài, thấy A Thường nói chuyện cùng những người kia một lúc liền động thủ, mày nhíu lại sâu hơn. “Em mệt à?” Đàm Mặc đột nhiên mở miệng. Lúc này Lâm Bảo Bảo nào có tâm tình để ý tới những chuyện khác, nhưng mà anh cũng là đang quan tâm cô nên nói: “Bây giờ em không mệt.” Đàm Mặc nói: “Đã quá muộn rồi bà ngoại sẽ rất lo lắng đấy.” Lâm Bảo Bảo không nói gì nhìn anh, bây giờ là thời điểm để nói điều này sao? Ôn Minh Minh cũng không nói nên lời, các cô ngồi cùng một xe, cô ấy cảm thấy có chút không thể hiểu nổi vị bạn trai cao phú soái* này của Lâm Bảo Bảo.
(*Cao phú soái: cao lớn - giàu có - đẹp trai ????????) Đàm Mặc không nói gì mở cửa xe xuống, đi về phía đám người kia.
Lâm Bảo Bảo sửng sốt vội vàng mở cửa xe xuống xe, cảm thấy không thể để cho Đàm đại thiếu xúc động gây ra chuyện gì -- bây giờ bệnh của anh còn chưa có tốt đâu, nếu lại đập hỏng đầu thì sao. Trong nháy mắt, trong lòng cô đã nghĩ ra mấy phương án giải quyết, thậm chí còn chuẩn bị tùy thời báo cảnh sát...... Còn chưa kịp hành động gì cô lại thấy bên đó có chút không đúng như cô nghĩ. Lâm Bảo Bảo há hốc mồm, nhìn Đàm Đại Thiểu một tay đấm đám người kia ngã xuống đất, chân dài quét ngang mấy cái đã giải quyết hết đám người. Cảm giác như ở trước mặt Đàm đại thiếu đám người kia chỉ như những đứa trẻ to xác, chân tay lóng ngóng, không phản kháng được chút nào bị anh giải quyết rất dễ dàng. Sau khi giải quyết đám người này, Đàm Mặc dẫn một đám người cũng đang khiếp sợ trở về, lạnh lùng nói: “Đi về.” Mấy người đàn ông chỉ có thể vô ý thức làm theo, nhanh chóng bò lên xe thừa dịp đám người kia còn ngã trên mặt đất nhanh chóng lái xe rời đi. Đàm Mặc lên xe, lúc ngồi vào bên cạnh Lâm Bảo Bảo, người lái xe cùng Ôn Minh Minh đang ngồi kế bên tài xế cũng nhịn không được cẩn thận nhìn anh qua gương chiếu hậu. Chỉ có Lâm Bảo Bảo kéo tay của anh cẩn thận nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh không bị thương chỗ nào chứ?” Đàm Mặc hưởng thụ sự quan tâm của cô, nói: “Chỉ là một đám rác rưởi thôi anh cũng không có động thủ gì.” Lâm Bảo Bảo im lặng, ai vừa rồi một tay đấm một người, một cước đạp một người, thế mà vẫn bảo là không động thủ? Nhưng mà đối với Đàm đại thiếu gia mà nói, không giống như ở tận thế xé người ném cho Zombie ăn, thì đúng là không có động thủ thật. Bây giờ là xã hội hòa bình pháp trị, anh vẫn luôn cố gắng nhớ kỹ điều này, không thể giống như lúc ở tận thế, tùy ý giết người, chà đạp tính mạng. Cho nên anh ra tay rất nhẹ, chỉ đem bọn họ quật xuống đất, không giày vò chút nào, nếu như là ở tận thế những người này chỉ có một kết cục, bị xé xác để nuôi lũ Zombie. Rất nhanh đã trở lại thị trấn, xe dừng lại ở đầu phố. Một đám người lần lượt đi xuống, bầu không khí có chút yên tĩnh. Vốn dĩ là rất vui vẻ mà đi ra ngoài chơi, không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc trở lại thị trấn cũng đã gần 3h sáng. Mượn đèn ánh đèn đường bọn Lâm Bảo Bảo cũng đã chú ý tới vết thương trên mặt A Thường, trước khi Đàm Mặc ra tay bọn hắn bị đánh mấy lần, mấy chỗ bị trầy xước, có chỗ còn chảy cả máu. “Lưu Lệ Nhã, đi ra đây!” A Thường hung tợn kêu lên. Một lúc lâu sau Lưu Lệ Nhã mới từ trong xe leo ra, tay chân như nhũn ra, nhưng nhìn bộ dáng của cô ta rõ ràng không có say đến bất tỉnh nhân sự. Trong nháy mắt, đám người đều biết lúc trước cô ta giả vờ say, định dùng cách này để trốn tránh trách nhiệm. Nhưng chuyện lần này chính xác là do cô ta gây ra, mọi người càng nghĩ càng tức giận, đến cả Hà Hoan Hoan vẫn luôn có quan hệ khá tốt với cô ta cũng không có sắc mặt tốt. “Lưu Lệ Nhã, gân cô cũng lớn nhỉ, vậy mà cô dám hãm hại bọn tôi, cô nghĩ chúng tôi không dám làm gì cô phải không?” Khuôn mặt Lưu Lệ Nhã phờ phạc, vừa khóc vừa nói: “Anh Thường, em, em cũng không biết sẽ gặp bọn họ, em, thật sự em không cố ý, nếu em biết sẽ gặp bọn họ, em nhất định sẽ không lên thành phố......” Lưu Lệ Nhã nói năng lộn xộn, chỉ muốn cầu xin mọi người tha thứ, đôi mắt cầu khẩn nhìn đám người. Lâm Bảo Bảo còn đang muốn biết rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong đêm nay, Đàm Mặc lại đột nhiên kéo cô, quay người rời đi. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn hai người. “Chờ một chút......” Lâm Bảo Bảo kêu lên. “Chúng ta phải trở về đi ngủ.” Giọng nói của Đàm Mặc vang lên truyền vào tai của tất cả mọi người. Nhìn hai người biến mất ở cuối con đường, đám người nhất thời im lặng, ánh mắt lại rơi vào trên người Lưu Lệ Nhã, nếu đêm nay không biết rõ chuyện bọn họ sẽ không về, để tránh cho lần sau sẽ lại gặp phải loại chuyện như thế này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]