Ngày hôm sau, Lâm Bảo Bảo tỉnh giấc với một đôi mắt thâm quầng.
Khiến cho không chỉ có Đàm Minh Bác quan tâm mà đến cả chị em Đàm cũng nhịn không được nhìn chằm chằm mắt cô.
“Lâm Nhị Bảo, tối hôm qua chị đi ăn trộm hay sao mà cả đêm không ngủ?” Đàm Hân Cách nhỏ giọng hỏi cô, tránh để Đàm Minh Bác nghe thấy.
Lâm Bảo Bảo bình tĩnh cầm một miếng bánh sandwich, nói: “Chị đây là người trưởng thành rồi, không còn nhỏ giống như các cưng, chị phải phụ trách tất cả những việc mình đã làm. Còn nữa, đừng có động một tí là đoán mò nửa đêm người ta không đi ngủ là trộm cắp nhé, văn hóa của cưng ở đâu? Có cần chị hỏi Đàm thúc một chút vấn đề liên quan đến học thức của cưng không?"
Gương mặt xinh đẹp của Đàm Hân Cách đỏ bừng lên, hậm hực quay mặt đi, thầm nghĩ sẽ không bao giờ để ý tới Lâm Nhị Bảo đáng ghét này nữa.
Đáng tiếc vẫn còn có một đứa nhỏ ngu ngốc muốn trải nghiệm lực sát thương của Lâm Nhị Bảo.
“Ba, ba nhìn Nhị Bảo kìa, chắc chắn là tối hôm qua đã chơi game cả đêm, nghe nói cả đêm không ngủ là con gái không tốt đối với cơ thể của mình, dễ bị thành bà cô già.” Đàm Diệp không buông tha, bôi nhọ hình tượng của Lâm Bảo Bảo trước mặt ba Đàm.
Đàm Minh Bác gõ đầu của hắn, “Nói bậy bạ cái gì? Con phải gọi là chị.”
Đàm Diệp lẩm bẩm cái gì đó.
Lâm Bảo Bảo liếc mắt nhìn cậu trai nhỏ ngây thơ nói: “Cưng cũng quản rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-doi/1116894/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.