Phía bên cạnh khu vùng núi với vòm trời vời vợi, trải dài xuống bên dưới hàng cây cao đang không ngừng đung đưa theo nhịp gió xào xạc. Như được chuẩn bị trước, những lần di chuyển xuống bên bậc thêm bên dưới, ánh đèn dưới chân lần lượt thắp lên, di chuyển đến đâu cũng đều lung linh như muốn dẫn dắt đưa con người chìm vào vùng trời mới.
Lộ Tĩnh được nắm lấy bàn tay, cứ mỗi lần di chuyển, trái tim không ngừng hồi hộp khi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Xung quanh tỏa hương thơm ngát của các cánh hoa tung bay hòa vào không khí se lạnh của khu vực núi, thành công tạo nên khung cảnh hoàn mỹ và không gian thơ mộng.
Trải qua bao nhiêu thứ, Lộ Tĩnh lần đầu mới thật sự trải nghiệm được sự hạnh phúc này. Cô bỗng chốc chẳng muốn quan tâm đến những thứ trước đây, hạnh phúc bản thân do mình nắm trong tay, chỉ cần tin tưởng vào trước mặt là được.
Lộ Tĩnh nghiêng đầu, khẽ nở nụ cười với Mặc Kỳ Dực. Từng lọn tóc tung bay dưới nền trời, chân váy lưa thưa rung rinh trên từng bước chân, bờ vai mảnh mai trắng mềm. Bồng chốc Mặc Kỳ Dực cảm thấy rằng, cô thật sự chính là một vưu vật trời ban, hơn hết thảy những thứ viễn cảnh bên ngoài cô.
"Anh yêu em, rất yêu em.".
Lời nói này, khiến trái tim cô gái nhỏ run lên.
Kiêu ngạo như Mặc Kỳ Dực. Cả đời này, chỉ nguyện quỳ dưới chân cô mà thôi. Chỉ có thể là cô, mới là người khiến hắn tình nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617796/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.