Trình Thâm siết chặt chiếc điện thoại, sự bất lực của Mặc Kỳ Dực thể hiện qua giọng nói, anh cũng phần nào tưởng tượng được. Bộ dạng si tình hóa cuồng dại này, khiến người ta thật đau lòng.
"Em nghĩ, vẫn là nên tiếp tục để quên đi."
Trình Thâm nhàn nhạt đáp lời, giọng nói tràn đầy đầy bất lực dù biết khó mà thành.
Không thể, Mặc Kỳ Dực thử rồi, không cách nào quên được.
Thời gian năm năm, rốt cuộc có thể thay đổi một người đến mức nào?
Vết thương tưởng chừng đã lành nhưng vẫn còn in hằn ở đó, chỉ cần chạm vào là sẽ bắt đầu nhói đau đến mức chẳng tài nào mà ngờ được.
Trong khoảng thời gian này, Mặc Kỳ Dực đã ảo giác về sự xuất hiện của Lộ Tĩnh nhiều vô cùng. Bất kỳ khoảnh khắc chìm vào cơn mơ hoặc ảo mộng đều trông thấy. Để rồi cứ như thế, lần nữa khơi gợi.
Trình Thâm muốn giúp đỡ Mặc Kỳ Dực, thậm chí đã mời bác sĩ tâm lý, nhưng căn bản hoàn toàn vô dụng. Một khóa chữa trị, rơi vào cơn mơ, lại nghe người đàn ông thì thầm văng vằng bên tai.
"Xin em... đừng rời đi được không... Tôi xin em."
Khi đó, Trình Thâm vô cùng bất lực.
Đây, căn bản khắc sau vào trong tiềm thức. Căn bản muốn quên làm sao được, đã là tâm bệnh, chỉ có thể chữa trị khi bắt nguồn từ mục tiêu.
Mặc Kỳ Dực từng rơi vào trạng thái khó ngủ và không thể ngủ kéo dài hơn một tháng liền, khi đó người đàn ông đã điên cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617789/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.