Người hầu đứng bên ngoài canh gác, tiến hành đi qua lại. Cứ cách mười lăm phút liền mở cửa một lần.
Gần như đến tối khuya, Lộ Tĩnh mới tỉnh dậy. Cả người trống rỗng về mọi mặt, ánh mắt vô hồn nhìn xung quanh.
Cảm giác như thể, bản thân vừa trải qua một kiếp người dài đằng đăng. Mọi đau đớn trên thế gian này, cứ dồn ép bắt cô đối diện.
Tiếng cửa phòng vang lên, Lộ Tĩnh sinh sự đề phòng. Cho đến khi người hầu ngó đầu vô, thấy cô đã tỉnh thì bộ dạng mừng rỡ.
"Cô Lộ, cô tỉnh rồi. Bây giờ cô dùng bữa nhé!"
"Không... cần."
Lộ Tĩnh muốn nói, nhưng nhận ra giọng khô khan không có lấy một ngụm nước. Mái tóc bù xù, gương mặt nhợt nhạt, không khác gì một kẻ tàn tạ.
Ăn làm gì nữa, cô không có tâm trạng để ăn.
Người hầu không quan tâm, cứ thế bưng một bát cháo lỏng vào vẫn đầy khói. Lộ Tĩnh muốn đẩy ra, người hầu cứ thế liền quỳ trước mặt cô, dập đầu liên tục.
"Xin cô, cô ăn đi. Nếu cô đã tỉnh mà không ăn, tôi chắc chắn sẽ bị trừng phạt vì không làm tròn trách nhiệm."
Điệu bộ đó khiến Lộ Tĩnh phát hoảng, vội vàng vươn tay ngăn cản.
"Được, tôi ăn."
Người hầu ngẩng nhìn cô, gương mặt tràn đầy rạng rỡ. Cứ thế đưa bát cháo đến.
Lộ Tĩnh muốn cầm chiếc muỗng, vừa hay phát hiện bàn tay được băng bó lại, băng gạc quấn đầy đặn nơi đầu ngón tay. Trái tim cô nhói lên từng đợt.
Thế nhưng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617778/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.