Xung quanh thời khắc này, vang lên tiếng súng đến đinh tai, vang vọng cả một vùng trời khu bến cảng.
Tên Lâm Tường điều chỉnh họng súng, muốn liều mình bắn một phát nữa về hướng cô gái nhỏ quỳ rạp trên vũng máu, nhưng đường súng vừa di chuyển thì đã có viên đạn bắn thẳng vào bàn tay ông ta, ông ta đau đớn ôm bàn tay, cây súng rớt leng keng trên nền đất.
Vừa ngẩng đầu, trông thấy đoàn người uy nghiêm của Mặc Kỳ Dực từng bước vây quanh, mỗi lúc một nhiều. Giống như, đây chính là cái bẫy giăng lên từ trước, trong lúc còn thất thần, ông ta đã bị nã thêm vài phát đạn, cảm tưởng bản thân như một bao bố, bị đem ra giày vò không ngừng.
Mặc Kỳ Dực thận trọng đi đến, gương mặt nhiễm sự hung ác không hề giấu nổi, ánh mắt khinh thường liếc qua ông ta, một lời cũng không hề nói, tàn nhẫn cực độ. (T)
Xung quanh có nhuốm máu tươi đến độ nào, cũng không thể vấy bẩn người đàn ông này, mà càng khắc họa lên cái vẻ ác nghiệt của một người sớm đã đứng trên đỉnh cao qua lưỡi dao bởi nhuốm máu từ kẻ khác.
Cho đến cuối cùng khi giáp với cái chết, Lâm Tường mới hiểu được, vì sao người người nơi thế giới ngầm có thể sợ con người này đến vậy.
Những tưởng đã chết là thế, nhưng Mặc Kỳ Dực chỉ hơi kéo cao khóe môi, từng lời thốt ra lạnh lùng cực điểm.
“Đem ông ta về, chữa trị lại các vết thương, để ông ta sống rồi lại tiếp tục hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617637/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.