Chương trước
Chương sau
Xung quanh thời khắc này, vang lên tiếng súng đến đinh tai, vang vọng cả một vùng trời khu bến cảng.

Tên Lâm Tường điều chỉnh họng súng, muốn liều mình bắn một phát nữa về hướng cô gái nhỏ quỳ rạp trên vũng máu, nhưng đường súng vừa di chuyển thì đã có viên đạn bắn thẳng vào bàn tay ông ta, ông ta đau đớn ôm bàn tay, cây súng rớt leng keng trên nền đất.

Vừa ngẩng đầu, trông thấy đoàn người uy nghiêm của Mặc Kỳ Dực từng bước vây quanh, mỗi lúc một nhiều. Giống như, đây chính là cái bẫy giăng lên từ trước, trong lúc còn thất thần, ông ta đã bị nã thêm vài phát đạn, cảm tưởng bản thân như một bao bố, bị đem ra giày vò không ngừng.

Mặc Kỳ Dực thận trọng đi đến, gương mặt nhiễm sự hung ác không hề giấu nổi, ánh mắt khinh thường liếc qua ông ta, một lời cũng không hề nói, tàn nhẫn cực độ. (T)

Xung quanh có nhuốm máu tươi đến độ nào, cũng không thể vấy bẩn người đàn ông này, mà càng khắc họa lên cái vẻ ác nghiệt của một người sớm đã đứng trên đỉnh cao qua lưỡi dao bởi nhuốm máu từ kẻ khác.

Cho đến cuối cùng khi giáp với cái chết, Lâm Tường mới hiểu được, vì sao người người nơi thế giới ngầm có thể sợ con người này đến vậy.

Những tưởng đã chết là thế, nhưng Mặc Kỳ Dực chỉ hơi kéo cao khóe môi, từng lời thốt ra lạnh lùng cực điểm.

“Đem ông ta về, chữa trị lại các vết thương, để ông ta sống rồi lại tiếp tục hành hạ!”

Mặc Kỳ Dực di chuyển, nhìn về bóng dáng nhỏ đang quỳ dưới vũng máu của chính cha cô ấy. Khi này, sâu trong đôi mắt người đàn ông tràn đầy sự thất vọng vô cùng.

Mọi thứ, đều được Mặc Kỳ Dực điều tra tỉ mỉ. Thậm chí còn nắm rõ trong lòng bàn tay. 1

Điện thoại của cô, hành tung của cô như nào, Mặc Kỳ Dực từng chút một đều biết hết. Thậm chí còn nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ khi cô bị thương, từ lâu hắn đã sớm cài định vị theo dõi, và cả những dòng tin nhắn thực hiện giao dịch ấy. (7)



Nhưng đến cuối, Lộ Tĩnh vẫn chỉ chọn cách che giấu một mình. Sống chết cũng không muốn liên quan đến hắn.

Cô ghét hắn đến mức nào?

Mặc Kỳ Dực phẩy tay, vài vệ sĩ tiến lại gần, nhìn bộ dáng Lộ Tĩnh khóc lóc quỳ rạp đến thống khổ trên nền đất, người đàn ông chỉ nhẹ nhàng ra lệnh. Lập tức, bọn họ liền tiến lại, cứ thế kéo cha Lộ rời khỏi cô.

Lộ Tĩnh như phát điên gào lên, nắm lấy cha mình, nhưng căn bản là vô dụng. Cô cứ thế bị tách ra khỏi cha.

“Buông ra, cha của tôi, các người muốn làm gì? Trả cha tôi lại đây.”

Bàn tay nhỏ bất lực gào lên, đặt xuống dưới nền đất đầy vũng máu, cô ngồi bất động thẫn thờ trong vô vọng, phát giác một bóng dáng cao lớn từ phía sau đang di chuyển đứng sau lưng. Lộ Tĩnh quay lại, đã trông thấy Mặc Kỳ Dực.

Cô nhìn hắn, sự chán ghét hiện lên sâu trong đôi mắt, chiếc váy hiện tại thấm đẫm máu, trên gương mặt cũng vài giọt máu thấm lên, hòa chung vào nước mắt trở nên nhớt nhác.“Mặc Kỳ Dực, anh từng bước từng bước một hủy hoại thế giới tôi, thế giới tôi bị anh hủy hoại trong phút chốc. Anh còn muốn làm gì nữa?”

“Cha tôi, ông ấy căn bản không có tội tình, cứ thế bị cuốn sâu vào mấy cái thế giới tranh đoạt của mấy người. Tội nghiệt của anh... anh căn bản phải tự gánh, vì cái gì đem tôi và cha tôi vào?”

Lộ Tĩnh nhìn người trước mặt, càng lúc càng thêm điên cuồng đứng dậy, đấm mạnh vào lồng ngực người đàn ông, một lần nữa gào thét. Nhưng hoàn toàn vô dụng.

“Mặc Kỳ Dực, trả cha tôi lại cho tôi... trả lại cho tôi, tôi ghét anh, ghét đến tận khi chết! Anh cũng phải chết, chết để biết được loại cảm giác bị đày đọa là như thế nào!”

Mặc Kỳ Dực đứng lặng, để mặc cho cô trách, từng lời nói đến mức đay nghiệt. Sâu thẳm ánh mắt người đàn ông không ngừng thay đổi, một bàn tay vươn lên, muốn ôm cô vào, nhưng rất nhanh đã bị gạt ra.

Sự tuyệt vọng của Mặc Kỳ Dực hiện tại, tựa hồ như những mảnh vỡ vụn nát, nằm im lìm nơi vực sâu tăm tối chẳng thể ngóc đầu được.



Thế giới của Lộ Tĩnh, từng chút một mà sụp đổ. Thứ cô gầy công xây dựng, từng chút từng chút rã rời. Cô đã từng mơ mộng, nếu như một ngày nào đó Mặc Kỳ Dực chán cô, cô sẽ rời đi cùng cha Lộ. Bắt đầu thực hiện những ước mơ cao cả đẹp đẽ, sống cuộc sống chính bản thân. Nhưng một lần nữa, hiện thực phũ phàng đã phủ lấp đi những điều ấy.

Thử hỏi, ai lại chịu được. Mà hậu quả, đều do một tay người trước mặt làm ra.

Lộ Tĩnh yếu ớt, đôi chân run rẩy chẳng thể đứng nổi, cảm tưởng như thể bản thân bị trút hết sức lực mà ngã trên nền đất. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, một mớ hỗn độn và máu tung tóe khắp nơi, xác người dường như la liệt.Có lẽ, đây là lần đầu cô thật sự chứng kiến tội ác của người đàn ông.

Lộ Tĩnh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ảm đạm và sự bình thản của Mặc Kỳ Dực, cô phát giác cô sợ hãi người đàn ông này.

Nhưng cô không biết được, đằng sau đó là những tiếng vỡ vụn của trái tim, đều bị cô không ngừng đập vỡ lấy, không thể nào mà lành được.

Mặc Kỳ Dực thấy cô sợ hãi, liền quỳ xuống đối diện với cô.

Bàn tay người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trực tiếp bắt ép vào lồng ngực hắn, nơi trái tim vẫn đang đập mạnh. Lộ Tĩnh muốn giật ra, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Giọng nói vang lên, đầy sự bình lặng.

“Em có muốn thử moi tim tôi ra không? Xem nó đã bị em dẫm đạp đến mức nào rồi.”

Lộ Tĩnh hoảng loạn nhìn, nhưng rồi lần nữa, trước mặt là một không gian u tối. Cô gái nhỏ bỗng chốc, ngất lịm đi.

Hai ngày, vỏn vẹn hai ngày. Nhưng mọi thứ lại xoay chuyển, nhanh đến mức khiến con người ta không thể nào mà thích nghi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.