Nữ y tá vừa rời đi, căn phòng lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng. Mặc Kỳ Dực hướng nhìn cô gái nhỏ ngồi, bàn tay và đầu đầy vệt băng bó, nhưng vẫn níu lấy tấm chăn.
"Lão già đó đã chạm qua chỗ nào rồi?"
Lộ Tĩnh nghe câu nói này, mới ngẩng đầu lên ngước nhìn. Trong suy nghĩ của cô, hỏi câu này có lẽ vì sợ thân thể đồ vật của hắn bị bẩn. Nhưng chính bản thân Lộ Tĩnh lại rõ, lão già đó vẫn chưa chạm vào. Ngoại trừ cô cố chấp bảo vệ thân thể đề rồi đổi lại một trận đòn đến đau đớn.
"Chưa từng chạm qua."
Thực chất, Mặc Kỳ Dực hỏi là để biết tên giám đốc Trần đó cần bị xử lý ở bộ phận này. Người đàn ông dường như không suy nghĩ giống như cô, chẳng qua chỉ muốn dạy dỗ cẩn thận lão già một bài học vì đã có ý định với người của hắn.
Có lẽ, Mặc Kỳ Dực nên để lại nhiều tai mắt bên cạnh Lộ Tĩnh hơn. Đề tránh trường hợp cô gái nhỏ lại xảy ra chuyện mà hắn không đề phòng được.
Chẳng hiểu vì sao, nếu nghĩ đến một trường hợp xấu xảy ra. Trong lòng nhen nhóm nỗi bất an cực kỳ lớn. Đối với
Mặc Kỳ Dực hiện tại, Lộ Tĩnh là người của hắn, cô tốt nhất không được xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông vươn tay, trong lúc cô chưa định thần, rất nhanh đã chạm lên vệt băng bó nơi trán mà xoa nhẹ.
Đối diện với tầm mắt nhìn hắn chăm chăm đầy sự đề phòng lẫn bất mãn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3608563/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.