Lộ Tĩnh cúi gằm mặt, hàng lông mi dài cụp xuống tạo thành mảng tối, chẳng ai có thể đoán được cô đang nghĩ gì. Cảm nhận rõ bàn tay người đàn ông ôm lấy mảng eo nhỏ, lời nói của Mặc Kỳ Dực văng vẳng bên tai.
“Nhân lúc tôi còn hứng thú, em có thể kiếm tiền từ thân thể chính em. Trước giờ tôi làm việc mọi thứ đều rất rõ ràng. Bây giờ với một người như em có thể kiếm tiền từ vấn đề này, đây chắc chắn là một yêu cầu chỉ có lời mà không lỗ.”
Lời Mặc Kỳ Dực nói không sai, hiện tại người đàn ông hứng thú với cô. Trước giờ trên người những người phụ nữ khác, hắn ngó một chút cũng không, kết thúc cũng chính thức kết thúc.
Mặc Kỳ Dực ngẩng đầu nhìn những kẻ nam nhân trong phòng, đôi mắt người đàn ông hàm chứa sự tức giận khó biểu đạt khi nghĩ đến những hành động ban nãy, nhưng đều là kế sách của hắn, giờ tức giận cũng chẳng thể làm được gì. Người đàn ông chỉ khẽ phẩy tay, bọn họ nhận lệnh đều lui hết. Chốc lát, căn phòng im ắng trở lại.
Chẳng qua Mặc Kỳ Dực biết, Lộ Tĩnh sớm hay muộn cũng chỉ có thể cúi đầu. Bàn tay nhỏ vẫn đang siết lại biểu thị sự bất lực đặt trên chiếc váy, một bên vai áo bị lệch lộ bả vai trắng mịn, chỉ hận không thể cúi xuống cắn lấy. Người đàn ông vươn tay liền kéo lên, hành động này khiến Lộ Tĩnh hoảng sợ mà rụt người, cô đối với hắn như thể đề phòng một người nguy hiểm vậy.
Mặc Kỳ Dực vẫn chăm chú quan sát hết thảy những biểu cảm của cô gái nhỏ, gương mặt này, càng lúc càng khiến hắn nổi hứng thú muốn trêu ghẹo.
Mãi lâu sau, Lộ Tĩnh mới cất giọng.
“Căn nhà trọ của tôi, đồ dùng của tôi đều đã bị khai thác phá hủy hết rồi. Ngài có thể trả lại hay không?”
Trước khi nói ra lời suy nghĩ, Lộ Tĩnh cần xác định những vấn đề trước mắt. Nếu do người đàn ông này gây ra, cũng chỉ có hắn mới có thể vãn hồi.
Mặc Kỳ Dực nhíu mày, cô gái nhỏ không hề có niềm tin ở chỗ hắn. Người đàn ông nhìn về hướng một tên vệ sĩ, lớn giọng sai bảo, thanh âm rõ là trầm thấp dễ nghe, nhưng mang sự uy hiếp tột độ.
“Kêu trợ lý Quang vào đây.”
Chưa đầy vài phút, trợ lý Quang đã bước vào. Kính cẩn lại gần, cúi người đối diện Mặc Kỳ Dực. Tuy không cần hỏi, nhưng cậu đã biết trước nhiệm vụ cần phải làm. Lập tức đi về phía Lộ Tĩnh, đưa một bảng giấy tờ đến trước mặt cô. Trợ lý Quang nghiêm túc nói.
“Đây là một khu biệt thự ở ngay sát ngoại ô, chung quy đều đền bù vào những gì mất mát. Hơn thế, căn nhà trọ của cô tuy bị phá bỏ, nhưng vật dụng vẫn còn giữ. Chỉ cần chấp thuận theo yêu cầu, toàn bộ sẽ được ra lệnh vận chuyển sang ngôi biệt thự này.”
Lộ Tĩnh nhìn, bàn tay cầm lấy bảng giấy tờ. Trị giá căn biệt thự không hề ghi, nhưng chỉ qua kích cỡ và kiểu dáng bức hình, cô cũng biết được mệnh giá không hề nhỏ gì. Nếu cha Lộ có hỏi, với sức lực của cô cũng không thể kiếm được một ngôi biệt thự như thế này, chắc chắn cha Lộ sẽ sinh nghi ngờ. Thế là lập tức lắc đầu.
“Tôi muốn một căn nhà nhỏ như khu phòng trọ trước kia.”
Đến tận bây giờ, cô không thể phản kháng, suy cho cùng cũng chỉ có thể chấp thuận.
“Được.” Người đàn ông đáp lời rất nhanh.
Đối với Mặc Kỳ Dực, đã là người của hắn, thứ gì nhận lại cũng chỉ có tốt nhất. Nhưng hiện giờ Lộ Tĩnh yêu cầu như thế, hắn cũng chỉ có thể nghe theo.
Lộ Tĩnh sau một hồi xem xét, liền run run buông tờ giấy ra, trợ lý Quang lập tức thu lại, cậu di chuyển đứng gọn một góc.
Khi này Lộ Tĩnh mới ngẩng nhìn lên hướng Mặc Kỳ Dực, cô cẩn trọng đáp lời.
“Ngài chỉ cần giữ lời. Sau này, tôi đều sẽ nghe theo ngài.”
Mặc Kỳ Dực nhếch cao khóe môi đầy hài lòng, ngón tay người đàn ông đặt lên đôi mắt vẫn còn ươn ướt nước, nhẹ nhàng lau đi.
“Nếu đã chấp thuận, thì đừng khóc lóc như thể tôi đang bắt nạt em nữa. Tôi ghét người bằng mặt không bằng lòng, tốt nhất sau này nên ngoan ngoãn một xíu.”
Nhưng mà căn bản, Mặc Kỳ Dực rõ ràng đang bắt nạt cô.
Rất nhanh, vài giọt nước mắt đã bị ngón tay người đàn ông lau đi. Hắn không hề chê, nhìn vào đôi mắt long lanh như bầu trời sao đêm, viền mắt ửng đỏ, càng khiến người khác thương xót, nhưng cũng đồng thời lại khiến kẻ khác nổi thú tính. Bởi vì căn bản quá thu hút.
Trợ lý Quang đứng phía xa, càng nghĩ càng không đúng. Bình thường những nữ nhân trước kia hễ cứ dùng nước mắt níu kéo ông chủ cậu, thậm chí một vài người còn dùng cả tính mạng. Nhưng tính cách Mặc Kỳ Dực đều rất rõ ràng, kết thúc thì không dây dưa. Vậy mà với người con gái này lại có thể dây dưa nhiều như thế.
Lộ Tĩnh ngồi trong lòng, vươn tay muốn né đi bàn tay vẫn đang làm loạn trên cơ thể. Chưa kịp định thần, Mặc Kỳ Dực liền đưa bàn tay nắm chặt gáy nhỏ giữ cố định, cúi xuống chạm lên đôi môi mềm mại mà hôn khiến cô trở nên chẳng kịp phản ứng.
Đôi môi người đàn ông mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt lại thoang thoảng hương nồng từ rượu, còn pha lẫn chút ít mùi máu từ vết cắn ban nãy, nhưng hắn không mấy quan tâm đến những vết thương đó, một mực cảm thụ sự ngọt ngào từ đôi môi của cô.
Đến khi buông ra, gương mặt người đàn ông đã mấy phần động tình thấy rõ. Người đàn ông nhíu mày quan sát sắc mặt của Lộ Tĩnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]