Đối diện với Mặc Kỳ Dực mang đầy sự bức ép, lòng của Lộ Tĩnh càng lúc càng nặng trĩu. Cô rũ mi mắt, kiên quyết đáp trả trước khí thế của người đàn ông.
“Nhưng trước tiên phải mở phong tỏa cho các bệnh viện lớn, tiến hành chữa trị tiếp cho cha tôi.”
Mặc Kỳ Dực vươn tay, liền không kiêng nể đặt lên mái tóc của cô mà vuốt nhẹ, như thể một con vật ương ngạnh vừa được người đàn ông thành công dạy dỗ thuần hóa mà trở nên ngoan ngoãn.
Chiếc xe hơi sang trọng, cho dù không hỏi địa điểm của khu trọ Lộ Tĩnh sống, vẫn cứ biết rõ từng đường đi ngóc ngách nơi đây. Đến tận bây giờ, cô gái nhỏ mới biết, mọi sự việc sớm đã nằm trong sự suy tính của người trước mặt.
Chiếc xe cứu thương xuất hiện trên đường lớn, thanh âm vang rộ cả dãy trọ, Lộ Tĩnh di chuyển lại gần cha Lộ vẫn đang nằm yếu ớt trên giường. Mấy ngày nay lượng thuốc không được truyền đến, lại phải trải qua một thời gian không có ống thở, càng lúc gương mặt ông càng tiều tụy thấy rõ. Ông luôn miệng nói bản thân ổn, nhưng cơ thể gầy gò đã phần nào chứng minh được.
Lộ Tĩnh muốn khóc mà chẳng thể, ngồi trên xe cứu thương đi theo. Đến khi tận mắt nhìn thấy cha Lộ vào phòng bệnh. Cô gái nhỏ mới dần buông lỏng cảnh giác.
Đổi lại thân thể, để cứu lấy mạng sống của cha.
Lộ Tĩnh chợt nhận ra chẳng đáng sợ là mấy, cái thân thể này thì còn gì nữa, cũng chẳng giúp cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3600519/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.