Thời gian hai tuần, chớp mắt lại trôi qua.
Khoảng thời gian này, vừa chống lại việc tiền thuốc chữa trị đột ngột tăng, việc làm thêm của Lộ Tĩnh cũng tương đối khó kiếm, mọi người đều từ chối khi thấy cô xin việc.
Trên dãy hành lang bệnh viện, khi này Lộ Tĩnh vừa kết thúc phân cảnh đóng thế, phong cách trang điểm trên gương mặt cũng chưa tẩy trang. Trên tay cầm một xấp tiền lớn được nhận lại từ buổi thử vai. Vội vã chạy đến quầy thanh toán viện phí của bệnh viện.
Trong một khắc, lại cứ thế vụt qua bóng dáng kiêu ngạo của người đàn ông trên dãy hành lang.
Lộ Tĩnh trạng thái gấp gáp, một chút cũng không chậm lại, hoàn toàn không để tâm mọi thứ xung quanh.
Ngay khi chạy lại quầy thanh toán viện phí, Lộ Tĩnh lập tức lấy tiền ra.
Nhưng bác sĩ lại nhìn cô, bộ dạng càng lúc càng e dè.
“Tiền thuốc lẫn chữa trị đợt này của cha tôi lại tăng đúng không? Mười lăm triệu, tôi đã kiếm đủ. Làm phiền bệnh viện đừng cắt đợt chữa trị và thuốc của cha tôi lần này.”
Bác sĩ nhìn tờ hóa đơn, lại nhìn Lộ Tĩnh, sâu trong ánh mắt như thể sợ đắc tội với người thân phận lớn nào đó. Cọc tiền trước mặt, lập tức đẩy ra.
“Thật xin lỗi, bệnh nhân Lộ Minh hiện tại chúng tôi không thể tiếp tục thực hiện việc điều trị nữa.”
Lộ Tĩnh nhíu mày, bàn tay cầm xấp tiền, run rẩy đưa đến trước mặt vị bác sĩ trước mặt. Giọng nói yếu ớt, muốn vùi tiền vào tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3600517/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.