"Lê Tử Quân! Quá đủ rồi, tôi không thể chịu đựng anh nữa. Tha cho tôi đi!"
"Em rốt cuộc muốn làm gì chứ? Đã cho em tất cả, vì sao em còn muốn rời đi? Tử Trung nó còn nhỏ như vậy..."
"Tôi cần những thứ đó ư? Anh còn biết con còn nhỏ sao? Lê Tử Quân...ha...ít ra tôi cũng là con người!"
Dạo gần đây, ngày nào bố mẹ cũng cãi nhau, Lê Tử Trung là một đứa trẻ, không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng núp ở một góc mà trốn.
Mẹ nói mẹ cũng là con người, có ý gì? Đứa trẻ bịt tai, không muốn nghe bố mẹ cãi nhau.
Quách Lan không cãi lại chồng, cô ấm ức quay người, tay liên tục lau nước mắt. Bỏ đi, cô sẽ không cãi lại tên bạo lực này đâu, một kẻ lang sói giết người không chớp mắt. Bị nhốt ở đây 6 năm, cầu xin bao nhiêu lần cũng chỉ là một câu trả lời.
Quách Lan cắn môi quay về phòng, nơi này cô đã cực kì chán ghét. Có Lê Tử Quân càng khiến người ta kinh tởm!
Lê Tử Quân nhìn vợ rời đi, không nói gì.
Lê Tử Trung lúc này chỉ là đứa trẻ 5 tuổi, thấy bố mẹ cãi nhau to tiếng tất nhiên sẽ thấy sợ.
"Tiểu thiếu gia..."
Lăng Diệp lúc này vẫn mang một mái tóc đen, dáng vẻ khỏe khoắn. Ông xót xa nhìn đứa nhỏ sợ hãi nép lại trong một góc, lại ngồi xuống, lau nước mắt cho tiểu thiếu gia.
"Quản gia, vì sao bố mẹ lại cãi nhau?" Đứa trẻ ngước mắt nhìn vị quản gia lớn tuổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-h/3311073/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.