Chương trước
Chương sau
"Tử Đằng..."

Lê Tử Trung vừa dỗ Hà Nhi của anh ngủ trưa được một lúc. Trong lúc canh cô ngủ lại nghe được cô lẩm bẩm gì đó. Cái gì mà Tử Đằng, không phải tên anh, đã vậy còn chung chữ "Tử". Máu ghen của anh lại dâng cao.

"Hà Nhi, em nói gì thế?"

"Tử Đằng...Tề Tề..." Cô mơ màng gọi lại.

Bỗng Khương Hà Nhi cảm nhận được một cỗ đau đớn từ cổ tay truyền đến, cô bật dậy, là Lê Tử Trung đang nắm chặt cổ tay cô. Khương Hà Nhi hoảng sợ co lại, ánh mắt rụt rè:

"T...Tử Trung, em lại làm anh tức giận sao?"

"Lúc nãy em gọi tên ai?" Lê Tử Trung buông tay cô ra.

Khương Hà Nhi ngơ ngác, hồi nãy cô ngủ say, nào biết mình gọi tên ai trong mơ?

"Em gọi ai chứ?"

Lê Tử Trung kiên nhẫn nhắc lại, nét mặt không vui:

"Tử Đằng"

Khương Hà Nhi nhớ ra, đó là tên một người bạn của cô, cô không có bạn, vốn chỉ có anh ta hay trao đổi bài tập với cô. Quái nhân này cư nhiên lại ghen với cả bạn của cô.

Lê Tử Trung không muốn cô gọi tên ai khác, trong mơ cô cũng chỉ được gọi tên anh. Khương Hà Nhi ủ rũ hỏi:

"Tử Trung, em cũng không thể có bạn sao?"

Anh ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng cực kì, nhưng bên trong lại chứa sự lạnh lùng:

"Hà Nhi, em có anh là đủ rồi"

Lê Tử Trung lại ích kỷ như vậy. Khương Hà Nhi hết cách, cô biết anh đang ghen.

Cô đẩy anh xuống giường, nằm lên người anh. Lại đem hai tay ôm anh thật chặt mà ra điệu bộ dỗ dành, nếu quái nhân này cứ ghen, sợ rằng cô cũng không yên:

"Tử Trung, anh biết không, hồi đó vợ yêu của anh không có bạn, chỉ có một mình Tử Đằng chịu giúp đỡ em"

Nghĩ lại quá khứ của vợ mình không dễ dàng, Lê Tử Trung cũng thấy đau lòng thay cô, anh ôm lấy cô. Thời gian qua đi, Khương Hà Nhi cũng dần biết cách dỗ dành quái nhân này.

"Chồng ơi, ôm em ngủ"

Nằm trên người Lê Tử Trung cực kì thoải mái, Khương Hà Nhi cũng không sợ anh khó chịu.

"Hà Nhi lần sau không được gọi tên người khác" Anh nghiêm nghị nhắc nhở.

"Được...không gọi người khác, chỉ gọi tên chồng" Khương Hà Nhi phải kìm nén, lần sau có mơ ngủ cũng không gọi tên ai, phải nhớ đến khuôn mặt Lê Tử Trung đầu tiên.

Đến chiều Khương Hà Nhi tỉnh dậy vẫn thấy mình nằm trên người Lê Tử Trung, anh vẫn đang ngủ say. Cô nằm đó ngắm nhìn khuôn mặt đẹp của chồng mình, tay nghịch ngợm lung tung, ngón tay vuốt sống mũi cao, nhéo nhẹ mũi anh. Tuy Lê Tử Trung là quái nhân khác người, nhưng anh lại là mĩ nam hiếm thấy. Khương Hà Nhi nghĩ thật thần kì, một năm qua mình lại sống cùng một người cao quý như Lê Tử Trung, giống như mơ vậy. Nhưng nghĩ đến bị anh giam cầm đã biết không phải mơ:

"Mèo con, đừng nghịch nữa" Lê Tử Trung hé mắt, mỉm cười.

Khương Hà Nhi cúi đầu, áp môi anh đào của mình lên môi anh mà hôn. Cô đẩy đầu lưỡi vào trong, quấn lấy lưỡi anh. Mười ngón tay đan vào tay anh. Thấy cô chủ động, Lê Tử Trung cũng không từ chối, bàn tay luồn ra sau gáy cô, đem đầu lưỡi luồn lách khắp khoang miệng cô. Hai người giao lưu môi lưỡi thật lâu, hơi thở dồn dập, ngọt ngào đến nghiện:

"Ưm...Tử Trung..."

Khương Hà Nhi vừa thoát khỏi lại bị anh kéo lấy mà hôn tiếp, lưỡi anh nóng bỏng không chịu rời khỏi khoang miệng cô, mà nhiệt tình khám phá, khiến cô khó thở. Kết quả là do cô tự chịu. Cuối cùng anh cũng chịu buông tha, anh rời khỏi môi cô, kéo ra sợi chỉ bạc mỏng. Khuôn mặt cô đã đỏ ửng, đôi môi hé mở hô hấp gấp gáp. Khóe miệng cô vương vãi đầy nước bọt. Cô mau chóng lau đi.

"Hà Nhi thật ngọt" Anh cười.

Khương Hà Nhi đỏ mặt nhìn người dưới thân mình:

"Tử Trung, tối nay chúng ta ra nhà hàng ăn tối được không? Mấy ngày nay ở đây ngột ngạt quá" Giọng điệu cô giống đang cầu xin.

Lê Tử Trung trầm lặng, thì ra là vì muốn được ra ngoài nên mới hôn anh để lấy lòng.

"Không được" Sau lần trước, tất nhiên Lê Tử Trung sẽ đề phòng cô.

"Dạo này em bị bệnh thật không muốn nhìn anh đã bận rộn còn nấu ăn cho em. Hơn nữa giúp việc anh thuê, bọn họ nấu ăn không ngon bằng anh, cũng không bằng nhà hàng." Khương Hà Nhi nũng nịu.

Dạo gần đây Lê Tử Trung có chút bận rộn, Hà Nhi của anh lại bị ốm, anh không an tâm mới miễn cưỡng thuê về vài giúp việc. Xem ra bọn họ vô dụng, đến cả nấu ăn cũng không thể vừa ý cô. Thoáng chốc Lê Tử Trung suy nghĩ cần phải dạy lại bọn họ.

"Tử Trung, không trách bọn họ. Chỉ trách em không tốt, ăn uống kén chọn."

Khương Hà Nhi sợ Lê Tử Trung lại làm gì, lần trước một cô giúp việc đổ nước lau sàn khiến cô suýt bị ngã, kết quả đã bị vệ sĩ của Lê Tử Trung lôi đi giống như lôi một con vật. Các giúp việc khác đều tỏ ra sợ hãi, cô gái bị lôi đi không trở về nữa, chắc chắn đã xảy ra chuyện xấu.

Sau khi đến đây, cô cũng không nghe tin tức về bác Lăng và cả thím Vân đó. Chỉ nghe nói thím Vân tuổi cao, đã nghỉ việc về quê với cháu. Nhưng cô thấy bà ta mới gần 50, chưa già lắm, còn cực kì yêu thích công việc nhàn rỗi này. Còn bác Lăng thì quay về giúp Lê Tử Trung quản lý một số việc.

Cuối cùng, Lê Tử Trung không chịu được Khương Hà Nhi nũng nịu cầu xin, cô nói ăn tối ở nhà hàng lãng mạn như hẹn hò, rất thích hợp cho vợ chồng mới cưới. Anh nghe cũng có lý, chỉ có thể đáp ứng cô.

***

Xe dừng lại trước một nhà hàng tao nhã, mang tên Tịnh Hương Lâu. Tuy bọn họ chưa hoàn toàn vào thành phố, nhưng nơi này thật xa hoa.

Bước vào trong, vài người phục vụ ăn mặc long trọng lễ phép mỉm cười:

"Lê thiếu gia, thức ăn đã được dọn sẵn lên bàn."

Lê Tử Trung nhàn nhạt, gật đầu, tay Hà Nhi được anh nắm chặt, đưa cô tham quan một vòng. Tịnh Hương Lâu có lối cách điệu mang nét cổ kính, suối chảy êm tai.

Khương Hà Nhi nhìn quanh, vẫn là giống lần trước, không một bóng người, cũng chỉ thấy vệ sĩ của Lê Tử Trung canh gác.

Khi đến phòng ăn, kiểu cách càng thêm độc đáo, một bức bình phong to ngăn cách thành hai không gian, một bên dùng cơm, một bên đặt bàn trà.

"Tử Trung, lần này cũng không có người? Sao chúng ta không dùng bữa ở dưới tầng mà phải dùng phòng riêng?" Khương Hà Nhi buồn bực lên tiếng, cô không thích không gian chỉ có mỗi mình với anh.

Lê Tử Trung múc bát canh đưa tới trước mặt cô. Dĩ nhiên anh không muốn mèo con nhà mình bị người ta nhìn nhưng vẫn ôn hòa giảng giải:

"Chỗ này thanh tịnh, không ai quấy rầy."

Nói đến việc "không ai quấy rầy", trong đầu anh tự động nghĩ đến hình ảnh Hà Nhi của anh nức nở, rên rỉ dưới thân. Tính ra bọn họ đã hai tuần không làm.

Có điều, Hà Nhi đang ăn ngon lành nên vẫn chưa phát giác, món ăn cực kì vừa miệng.

Tuy Khương Hà Nhi thỏa mãn nhưng vẫn không vui, cô đang tính xem làm sao để bỏ chạy. Lần này vệ sĩ nhiều hơn lần trước, nếu cô còn dùng cách đổ nước ép lên người, sẽ bị nghi ngờ ngay.

Lê Tử Trung bên cô hơn một năm, anh không cần thầy dạy cũng biết cô thích gì. Anh nấu cơm, các món ăn đều phù hợp với thói quen ăn uống của cô. Những món trên bàn đều do anh đích thân đặt trước.

Lê Tử Trung thấy chôn đầu trong bát liền nhắc nhở. Anh biết bảo bối của mình kén ăn, vừa khỏi bệnh tất nhiên cần ăn uống cân bằng:

"Nếm thử món khác đi, phải cân bằng dinh dưỡng mới tốt được. Bác sĩ nói thân thể em yếu ớt."

Vừa nói anh vừa gắp thức ăn cho cô. Khương Hà Nhi vui vẻ nhận lấy. Thấy cô ăn uống tốt, Lê Tử Trung cũng hài lòng. Dạo trước cô sốt cao không ăn được gì, đúng là khiến anh sốt ruột đến đau lòng.

Khương Hà Nhi từ nhỏ đã chịu nắng chịu mưa, tất nhiên sẽ không khỏe mạnh như những cô gái khác. Cô biết mình bị bỏ rơi, cũng từng trách cha mẹ, khi cô vừa có kí ức đã bắt đầu ngủ dưới gầm cầu, chịu đói, chịu rét. Bây giờ được Lê Tử Trung chăm sóc, cô rất vui nhưng không thỏa mãn được cô. Cô thích cảm giác được bao bọc, nhưng cô yêu tự do hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.