Chương trước
Chương sau


Khương Hà Nhi nằm cả ngày trong phòng. Đồng hồ chỉ 8 giờ tối. Cô xoa xoa cái bụng nhỏ đang không ngừng biểu tình muốn ăn cơm. Đến giờ này dì Chu không mang đồ ăn lên cho cô, xác định là tên họ Quách đó muốn bỏ đói cô rồi.

Khương Hà Nhi quyết định đến bếp xem thử, cô không nên để cái bụng của mình thiệt thòi, đúng không?

Nghĩ là làm, cô ăn mặc kín đáo một chút, đi xuống dưới. Khương Hà Nhi đi rón rén nhìn trước nhìn sau, hoàn toàn giống một kẻ trộm. Nếu bây giờ bắt gặp họ Quách kia thì mất mặt lắm.

Cô thở phào, biệt thự hôm nay không một bóng người. Cô thẳng tiến đến bếp nhưng lại bị dụ dỗ vào phòng ăn vì mùi thơm nức mũi.

Một bàn ăn đầy những món ngon thịnh soạn, đúng là thứ cô đang muốn. Món nào món đó nhìn cực đẹp mắt, Khương Hà Nhi không chờ được muốn ăn ngay. Nhưng sao giờ này còn chưa dọn bàn? Nơi này vốn không có khách đến, chắc không phải là dành cho ai khác.

Chắc chắn là thím Chu thương cô, nên để lại đây. Nếu mang đồ ăn lên phòng sẽ không thể mang hết những món ngon lên. Vào lúc này cô gái nhỏ thấy thím Chu thật tốt!

Nhưng thật ra đều là Quách Phong sắp xếp.

Khương Hà Nhi được một bữa no nê, xoa xoa cái bụng nhỏ tròn trịa. Cô bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Ở đây một tháng, cô cảm thấy bản thân là ăn nhờ ở đậu nên vẫn hay làm việc nhà chăm chỉ, dù bọn họ đã ngăn cản. Ngoài việc đó ra cô cũng không biết làm thêm được gì nữa.

Sáng hôm sau, Khương Hà Nhi chải tóc gọn gàng, thay đồng phục. Cô xách theo cặp chạy một mạch xuống cầu thang, tiến đến cửa:

"Ai ya, cô chủ...mới sáng sớm đã vội đi học rồi sao? Ăn sáng đã!" Thím Chu đang dọn dẹp thấy cô chạy xuống vội nói.

"Cháu đến trường rồi ăn sau. Tiểu Kiều sẽ đến đón cháu" Khương Hà Nhi cắm đầu chạy, cô nói vọng lại.

Thím Chu chỉ biết lắc đầu, không biết đã có chuyện gì xảy ra mà cô chạy như có gì nguy hiểm trong nhà vậy.

***

Cô mở điện thoại lên, phát hiện Quách Phong gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

Đồ đáng ghét, tôi không đọc đấy, anh làm gì được tôi?

Kiều Viễn Kiều hí hửng chạy đến, rủ cô cùng ra về. Cô cũng không từ chối.

Nhưng lúc hai cô gái đi qua sân bóng chuyền, một quả bóng da cứng ngắc bay đến, nhanh vun vút đập vào khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hà Nhi.

Khương Hà Nhi bị đau. Bóng đập mạnh vào mũi cô, cảm giác có mùi máu tanh, cô vội đưa tay che mũi lại, đầu hơi cúi.

"Quách Hà, cậu có sao không?" Kiều Viễn Kiều lo lắng muốn xem cho cô

Khương Hà Nhi lắc đầu, tất cả mọi người chứng kiến đều xôn xao.

Một cô gái trong bộ đồ thể thao thoải mái chạy đến, mỉm cười với Khương Hà Nhi. Cô gái nhìn qua trong sáng, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, nhưng so với Khương Hà Nhi vẫn là kém hơn:

"Xin lỗi cậu, cậu không sao chứ?"

Kiều Viễn Kiều lườm cô ta:

"Ngưng Di, cậu cố tình chọi bóng vào Quách Hà!"

Cô ta tên Tôn Ngưng Di, học cùng lớp, cũng là nữ sinh với sắc đẹp số 1, số 2 khiến người ta mê mẩn. Nhưng từ khi Khương Hà Nhi đến, những tin đồn dấy lên, cô ta liền bị so sánh, dường như thoái vị.

Kiều Viễn Kiều nhìn ra tính cách ghen tị quái gở của cô ta.

"Bạn học Kiều, cậu đừng nói linh tinh" Tôn Ngưng Di áy náy đáp, khuôn mặt nhu nhu nhược nhược: "Đúng là mình chọi bóng trúng Quách Hà, nhưng mình không cố ý"

Nếu không phải mọi người đều thấy Khương Hà Nhi bị bóng đập trúng, họ còn nghĩ Tôn Ngưng Di mới là người bị bắt nạt kìa.

"Vô tình thì bóng không thể có lực mạnh như vậy!"

Khương Hà Nhi giữ tay Kiều Viễn Kiều, bọn họ không nên cãi nhau:

"Tiểu Kiều, không sao đâu"

"Không sao cái gì mà không sao? Cậu ta cố ý đó!"

Mọi người xung quanh dần xôn xao, chỉ là một quả bóng, Quách Hà không cần yếu đuối đến mức ôm mũi nãy giờ chứ?

Cho đến khi thấy bàn tay mà Quách Hà đặt trên mũi không che được máu đang chảy ra, mọi người mới tỉnh ngộ, cả đám nhanh chóng đưa cô đến phòng y tế.

Những người còn lại bắt đầu tin lời Kiều Viễn Kiều, bọn họ bắt đầu suy đoán Tôn Ngưng Di đang tỏ ra oan ức.

Tôn Ngưng Di chỉ có thể giả vờ đáng thương để lấy lòng tin của mọi người, đúng là cô ta cố ý chọi bóng, không ngờ Quách Hà yếu đuối đến mức chảy cả một lít máu. Cố tình trả thù, hình tượng nữ thần cô ta gây dựng bấy giờ lại bị lung lay.

Tôn Ngưng Di cuộn chặt tay, đều tại Quách Hà! Cô ta rõ ràng nên là tâm điểm. Thế nhưng Quách Hà cái gì cũng có lại ganh đua với cô ta, cố ý chiếm ánh nhìn của mọi người!

***

Quách Phong đến tận nơi đón Khương Hà Nhi. Vì bị Khương Hà Nhi đuổi nên Kiều Viễn Kiều đã về trước, dù không muốn. Vừa chạm mặt nhau hai người cảm giác có cái gì đó thật khó nói.

"Đã có chuyện gì?" Quách Phong nghiêm mặt hỏi

Khương Hà Nhi nhìn qua cũng lành lặn, Quách Phong nhìn vào không nghĩ cô vừa bị bóng đập đến chảy máu.

"Không sao, chỉ là quả bóng vô tình chọi trúng, chảy máu mũi. Thật ra không nghiêm trọng" Thật ngại quá, cô vẫn là cảm thấy có chút ngại sau từng ấy chuyện xảy ra.

Không được, Khương Hà Nhi. Mày không được nghĩ nữa. Hãy coi như không có gì xảy ra.

Khương Hà Nhi nghĩ nếu Kiều Viễn Kiều còn ở đây, với tính cách cậu ấy nhất định sẽ đem sự việc kể lại, còn nói Tôn Ngưng Di cố tình.

Cô đứng dậy, kéo tay Quách Phong:

"Đừng nghĩ nữa, mau về thôi. Tôi nhớ dì Chu rồi"

Nhưng hắn kiên cường, cô gái nhỏ kéo thế nào chân cũng không di chuyển:

"Là cô nhớ hay bụng cô nhớ?"

"Ai ya, cả hai!" Cô khoác tay Quách Phong, cùng nhau rời đi.

"Tôi gửi nhiều tin nhắn như vậy sao cô không đọc?"

"Điện thoại sập nguồn!"

Lúc Khương Hà Nhi lôi kéo Quách Phong ra khỏi phòng y tế, không biết Tôn Ngưng Di đã thu hết hành động của hai người vào tầm mắt.

"Đó là anh trai cậu ta sao?" Căn cứ vào xưng hô, Tôn Ngưng Di nhìn ra anh em bọn họ có vấn đề.

***

"Anh Phong, đã hỏi kĩ rồi. Hôm nay ở trường cô chủ bị người ta chọi bóng đến mức đổ máu. Là cố ý"

Quách Phong nghe trợ lý báo lại vụ việc, tay gõ gõ xuống bàn, thản nhiên hỏi một câu:

"Ai?"

"Là Tôn Ngưng Di, con gái của nhà họ Tôn. Nghe kể cô ta là ghen tị với cô chủ"

Quách Phong thấy Tôn Ngưng Di đó thật lợi hại, hắn còn chưa làm gì thì cô ta đã khiến Khương Hà Nhi đổ máu rồi.

"Nhà họ Tôn..."

Anh trợ lý nhìn vẻ thất thần của Quách Phong, không biết là đang nghĩ cái gì.

***

"Huhu, cậu có biết là dọa mình sợ chết khiếp không hả?"

Kiều Viễn Kiều nhớ lại chuyện hồi sáng Quách Hà bị bóng đập mà lo lắng không thôi. Còn đích thân đến tận nhà thăm cô.

"Không phải mình còn nguyên vẹn đứng đây sao?" Khương Hà Nhi cười đáp

"Sáng nay cậu chảy nhiều máu lắm đó. Mình chưa gặp ai bị tác động mà chảy nhiều máu như cậu"

"Ăn đi"

Kiều Viễn Kiều cũng ngưng cảm xúc hiện tại. Khương Hà Nhi gọt hoa quả mời cô bạn. Lần này cũng cực cho Tiểu Kiều rồi, cô nhóc này cực kì sợ Quách Phong nhưng lại dám đến tận đây thăm cô, mặc dù Quách Phong chẳng làm gì cô nhóc cả nhưng mỗi lần gặp là luôn thu đuôi lại, trốn sau Quách Hà.

"Đừng ở nhà nữa, đi chơi với mình đi" Kiều Viễn Kiều hứng thú nói

"Mình còn bài luận chưa xong. Ngày mai nộp rồi"

Tiểu Kiều thở dài:

"Cũng cực cho cậu. Cả lớp cô giáo chỉ chọn cậu và Tôn Ngưng Di đó làm bài. Không phải Tôn Ngưng Di thích thể hiện à? Để cậu ta tự làm!"

Khương Hà Nhi biết cô nhóc này không thích Tôn Ngưng Di, sau vụ hồi sáng lại càng không có thiện cảm. Bởi vì Tôn Ngưng Di cực kì thích diễn, bộ mặt thật xấu xa của cô ta ít người thấy được. Khương Hà Nhi cũng may mắn được chứng kiến qua cảnh cô ta tự hất nước bẩn vào mình đổ tội cho bạn học.

Loại người như vậy vẫn nên tránh xa!

"Ngày kia mình đi xem mắt, cậu có muốn đi không?"

Khương Hà Nhi kinh ngạc, Kiều Viễn Kiều chỉ mới 17 tuổi, còn đang đi học đã hào hứng đi xem mắt rồi:

"Cậu đi xem mắt mang theo mình làm gì? Hơn nữa cậu chỉ có 17 tuổi thôi đó"

Kiều Viễn Kiều thở dài rồi hào hứng giải thích:

"Ở nước D con gái 16 tuổi trở lên có thể hẹn hò, có thể xem mắt, kết hôn và đi học cùng một lúc cũng được. Nhưng vì đi học và nhỏ tuổi nên chưa vội sinh con. Hôm đó cậu cũng có thể đi cùng mà, chúng ta đi xem mắt tập thể!"

"Xem mắt...tập thể?"

Kiều Viễn Kiều gật đầu như giã gạo:

"Đúng đúng. Đi xem mắt kiểu đó cũng bình thường, còn có thể được quán tặng đồ, giảm giá đồ ăn 50%"

Một tiểu thư giàu có như Kiều Viễn Kiều mà còn cần giảm giá sao? Không phải Khương Hà Nhi chưa từng đến nhà Kiều Viễn Kiều, thậm chí còn lung linh và nhiều giúp việc hơn nơi cô đang ở.

"Thật ra là đến đó ngắm mấy anh nhân viên đẹp trai!"

Thật hết nói nổi, Khương Hà Nhi ôm trán. Sao lại có người mê trai như vậy chứ? Ngày ngày tan học Kiều Viễn Kiều đều lôi kéo cô đến sân bóng rổ ngắm các nam sinh thể hiện. Mỗi lần như vậy Quách Phong đều không ủng hộ, còn nói cô không nên đến mấy chỗ đó. Cô có hứng thú gì chứ, chẳng qua bị kéo đi thôi.

"Cậu đã từng trải qua mối tình nào chưa? Đã từng hẹn hò chưa?" Hai mắt Kiều Viễn Kiều đột nhiên trở nên sáng rực.

Khương Hà Nhi tất nhiên là chưa trải qua mối tình nào, cũng chưa hẹn hò. Cô lớn hơn Kiều Viễn Kiều 5 tuổi, đã từng có tên trên giấy chứng nhận kết hôn, và đeo nhẫn cưới. Nhưng những cái đó là cô bị ép buộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.