Chương trước
Chương sau
Hôm nay như thường ngày Khương Hà Nhi đi học về. Cô nhanh chóng tìm đến phòng ăn. Quách Phong mấy ngày nay rất bận, không biết có việc gì mà đã hai ngày Quách Phong không về.

Thấy Khương Hà Nhi ăn vội, cứ chôn đầu trong bát, dì Chu cười cười, lắc đầu:

"Tiểu Hà, ăn từ từ thôi. Sặc đó"

Cô gật gật lại tiếp tục gắp đồ ăn cho vào bát:

"Dạo này dì Chu thấy cô ăn nhiều hơn rồi"

"Vậy ạ?" Đôi mắt cô tròn xoe nhìn dì Chu, cô cũng không để ý.

Dạo gần đây cô lúc nào cũng thấy đói, ban đêm hay thức giấc xuống bếp tìm đồ ăn. Thường bị dì Chu hiểu lầm trong nhà có trộm.

"Chính là cảm thấy cháu sắp thành heo rồi, ăn nhiều mà còn ngủ nhiều nữa, lười biếng"

Dì Chu nói:

"Lúc mới đến đây cô có ăn được gì đâu, toàn nôn ra. Bây giờ ăn nhiều ngủ nhiều là tốt đó. Có thành heo cũng là heo vàng"

Khương Hà Nhi cười, nếu vậy là Quách Phong đang nuôi một con heo sao?

Bữa trưa đó Khương Hà Nhi ăn thật nhiều, cô thoải mái xoa xoa cái bụng no căng. Ăn xong cô chỉ muốn ngủ một giấc. Cô phụ dì Chu dọn bát đĩa:

"Đồ ăn dạo này dì Chu nấu rất ngon"

"Đâu có, vẫn vậy thôi mà"

Dì Chu nhìn cô, ánh mắt có chút kì lạ. Gần đây cô luôn ăn nhiều, ngủ nhiều, còn nói lưng bị đau. Từng biểu hiện khiến dì Chu càng khẳng định trong lòng:

"Cô có qua lại với bạn nam nào sao?"

"Trước đây thì có...làm sao vậy dì Chu?" Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của dì, cô không dám nói dối.

"Không có gì đâu. Để dì dọn là được, Tiểu Hà về phòng ngủ đi ha" Dì Chu cười ôm lấy đống bát đĩa rời đi.

Nhìn ánh mắt kì lạ của dì Chu, Khương Hà Nhi thấy trong lòng râm ran gì đó.

Những biểu hiện kì lạ gần đây, hơn nữa tháng này chưa thấy "bà dì". Khương Hà Nhi nghĩ mà thấy kinh, không phải cô và quái nhân kia để lại kết quả rồi chứ? Đột nhiên cô dâng lên một nỗi sợ, cô còn trẻ nhưng cô biết lúc làm mà không muốn xảy ra sự cố thì phải dùng biện pháp an toàn. Nhưng lần nào Lê Tử Trung cũng tùy ý, suốt 1 năm không có gì xảy ra, có khả năng sau hôm ở Tịnh Hương Lâu...Chính cô cũng không biết bản thân bị Lê Tử Trung mang đi thắt ống dẫn trứng.

Biểu hiện rõ ràng khó trách dì Chu hỏi cô câu đó. Khương Hà Nhi khuôn mặt đã tái mét.

Chính vì sợ mà Khương Hà Nhi đã nhờ dì Chu bí mật đi mua que thử thai. Sau khi nhận được đồ cô lập tức đi vào phòng tắm, gấp gáp muốn kiểm chứng ngay.

Dì Chu ở bên ngoài chờ đợi, không biết kết quả thế nào. Nếu cô chủ có thật thì đứa bé là của ai, cô ấy sẽ nghĩ thế nào?

Lát sau Khương Hà Nhi bước ra, hai mắt vô hồn. Cô đã ở trong đó rất lâu, canh que thử thai, một chút cũng không dám lơ đi.

"Thế nào rồi? Tiểu Hà..." Dì Chu tiến lên hỏi

Khuôn mặt Khương Hà Nhi trắng bệch đi, nghe dì Chu hỏi dường như có chút hoảng hốt nhưng lại kìm nén xuống:

"Không có đâu dì. Chúng ta nghĩ nhiều rồi. Cháu làm sao có thể..."

Nghe vậy dì Chu thở phào nhẹ nhõm:

"Không có thì tốt, cô còn quá trẻ, đợi sau này hãy tính. Dì Chu đã nấu chè hạt sen rồi"

"Cháu biết rồi"

Dì Chu rời đi, Khương Hà Nhi run run, bờ môi mím chặt. Cái que thử thai 2 vạch đỏ chót bị cô bọc cẩn thận rồi ném trong thùng rác.

Một năm không có gì xảy ra, bây giờ lại như vậy. Lê Tử Trung, anh rốt cuộc là thứ gì?

Khương Hà Nhi cảm thấy cả người mềm nhũn vô lực, cô ngồi phịch xuống giường, tay đặt trên cái bụng phẳng. Ở đây thật sự chứa một đứa bé sao? Là con của cô và ác ma kia.

Tin dữ này làm sao bắt cô chấp nhận nổi?

***

Khương Hà Nhi và Quách Phong ngồi ăn tối. Khó khăn lắm Quách Phong mới quay về đây.

"Tôi...ngày mai tôi muốn đến chỗ Tiểu Kiều" Khương Hà Nhi ấp úng

"Đi thì đi thôi, làm gì phải nghiêm trọng vậy? Tiểu Lý đưa cô đi" Quách Phong thản nhiên

Nghe vậy Khương Hà Nhi giật mình nhẹ, cô vội lắc đầu từ chối:

"Không cần, không cần! Ngày mai tôi sẽ tự bắt xe đi. Không có chuyện gì phiền phức đâu"

"Cũng được"

Thật may Quách Phong không khó khăn.

Ngày hôm sau...

Khương Hà Nhi tự mình bắt xe rời khỏi biệt thự. Cô không có hẹn gì với Kiều Viễn Kiều cả, cô đến một bệnh viện.

Suy nghĩ như vậy đã đủ rồi. Cô muốn phẫu thuật lấy con ra. Phá thai là cách tốt nhất. Mặc dù cô rất yêu đứa trẻ này, nhưng tình hình của cô không tốt, không có khả năng cho nó một cuộc sống hạnh phúc. Cô hiểu mà, cô bị bỏ rơi, nhiều khi tự trách bố mẹ bỏ rơi cô, vì sao còn sinh cô ra? Nếu sau này cuộc sống vất vả quá, cô sợ bé con cũng sẽ có cảm giác như vậy, cũng sẽ vừa khóc vừa tự hỏi vì sao không lo được cho nó còn sinh nó ra?

Khương Hà Nhi làm mọi thủ tục rất nhanh, bác sĩ cũng tư vấn cho cô cẩn thận, cũng khuyên cô nên suy nghĩ tích cực, theo kết quả kiểm tra cho thấy cô đủ điều kiện phá thai, thai nhi 1 tháng hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng cô vẫn giữ nguyên quyết định.

Cho đến khi nằm trên bàn phẫu thuật, cô đã sợ hãi. Cô không nên bỏ rơi con, nó không có tội mà. Sau này cô sẽ cố gắng cho con một cuộc sống đầy đủ.

Thế nên cô đã hoảng loạn nhảy khỏi bàn phẫu thuật, nói với bác sĩ mình không muốn bỏ con nữa. Bác sĩ gật đầu với cô, cũng may cô có suy nghĩ sáng suốt.

Khương Hà Nhi được một trận hoảng sợ, cô rời khỏi phòng phẫu thuật. Trên hành lang lại thấy Quách Phong, ở chỗ cách xa cũng có thể thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng, nhìn cô với đôi mắt sắc bén. Giây sau hắn quay người bỏ đi, cũng không muốn nói với cô lời nào.

"Quách Phong!" Khương Hà Nhi vội đuổi theo.

Sao Quách Phong lại biết được mà đến đây? Rõ ràng cô đã giấu rất kĩ rồi. Cô suy nghĩ, nếu đuổi theo hắn cô sẽ nói gì, nhưng tại sao cô lại đuổi theo?

Mãi đến khi ra đến sân, Quách Phong mới chịu dừng chân đợi Khương Hà Nhi chạy đến. Hắn không biểu cảm nhìn Khương Hà Nhi ở trước mặt đang thở hồng hộc.

Quách Phong cũng không để ý, nhưng nghe dì Chu nói cô nhóc này thử thai, nói là không có nhưng khuôn mặt lại tái mét. Cộng với lúc xin xỏ hắn muốn đến chỗ Kiều Viễn Kiều, cái biểu cảm nặng nề đó mới khiến hắn để tâm. Hắn theo cô đến được đây là đã biết câu trả lời rồi.

"Là của Lê Tử Trung?"

Nghe câu hỏi ngắn gọn, Khương Hà Nhi nhẹ gật đầu một cái. Cả hai im lặng một lúc cô mới nói thêm:

"Thật ra tôi cũng không biết đâu, hôm trước mới biết."

"Sao lại muốn bỏ con?"

Khương Hà Nhi suy nghĩ, hai tay bấu tà áo khoác:

"Không lo được cho nó tốt"

Quách Phong cũng không biết nên nói gì, thật không tin nổi:

"Cô có biết có người muốn có con còn không được, cô lại muốn phá thai. Khương Hà Nhi, rốt cuộc trái tim cô làm từ gì thế?"

Khương Hà Nhi không dám ngẩng đầu, lúc trước thì đầy tự tin, bây giờ một chút cũng không dám đối diện với Quách Phong.

"Tôi thật sự không lo được cho con. Hơn nữa anh ghét Lê Tử Trung còn gì? Để tôi ở lại đã là nhân từ lắm rồi, sao có thể bắt anh nuôi cả con của Lê Tử Trung"

Vừa dứt câu lập tức nhận được một cái "cốc" vào đầu, Khương Hà Nhi ôm đầu, lực tay Quách Phong cũng không mạnh lắm:

"Cô có bị ngốc không vậy? Coi thường khả năng của tôi sao? Nuôi thêm một đứa trẻ thôi mà. Hơn nữa nợ là của Lê Tử Trung, liên quan gì đến đứa bé vô tội?"

Khương Hà Nhi nhìn Quách Phong, hắn không nói đùa đấy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.