Hôm nay nhà họ Nguỵ có tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng sinh nhật cho Nguỵ tổng. Từ sáng sớm, cánh truyền thông đã nhận được tin tức và vây quanh biệt thự của Nguỵ gia.
Tuy gia tộc này không lớn mạnh bằng nhà họ Phó, thế nhưng sức ảnh hưởng của họ cũng chẳng phải nói đùa.
Nguỵ Ngôn Diễm vốn không muốn đi, dù sao thì tất cả mọi người đều biết Nguỵ tổng đây đối xử với cô con gái cả chẳng ra làm sao. Cơ mà không biết vì lí do gì, người đang nằm trên giường bệnh như Phó Trạch Dương lại nhất quyết muốn tới tham gia cho bằng được.
Nguỵ Ngôn Diễm không thay đổi được quyết định của hắn, chỉ có thể sửa soạn thật đẹp rồi cùng hắn ngồi xe đến bữa tiệc tối này.
Từ cửa đi vào đến sảnh chính, không biết bao nhiêu ánh mắt đã đổ dồn vào bàn tay đang nắm chặt của cả hai người.
Thực ra trong giới hào môn này không có gì là bí mật cả, ngay từ những ngày đầu tiên đã có tin tức lộ ra về việc liên hôn giữa hai nhà Nguỵ Phó rồi. Vả lại Phó Trạch Dương cũng không có ý định dấu diếm nên những người có tâm muốn đi điều tra thật sẽ dễ dàng bắt được tin tức.
Nguỵ tổng đứng giữa sảnh tiếp khách, khi nhìn thấy Phó Trạch Dương đi vào, nụ cười tươi trên mặt ông ta lại càng thêm sáng hơn. Tuy rằng Phó Trạch Dương từng khiến ông ta mất mặt không ít lần, thế nhưng khi hắn thật sự tới tiệc chúc mừng sinh nhật của ông ta, những người còn lại sẽ nể mặt ông ta thêm vài phần nữa.
Phó Trạch Dương không làm mất mặt Nguỵ tổng ngay lúc này. Thậm chí hắn còn rất nể mặt mà nhận lấy ly rượu chúc mừng trên tay ông ta.
Thấy Phó Trạch Dương dễ nói chuyện như vậy, ai ai cũng nhao nhao muốn tiến lên để làm quen và tiếp cận tìm kiếm cơ hội làm ăn. Có người còn vì tò mò về mối quan hệ của hai người khi mới vào.
Bầu không khí ở trung tâm sảnh tiệc nhanh chóng bị khuấy động, người nào người ấy đều muốn tiến thêm một bước.
Không bận rộn như Phó Trạch Dương, Nguỵ Ngôn Diễm sau khi nói với hắn một tiếng liền tìm một góc khuất nào đó ngồi xuống, chờ đợi cho qua bữa tiệc nhàm chán này.
Cô không biết vì sao hắn không chịu ở nhà dưỡng thương cho tốt mà lại mò đến đây nữa.
Qua mấy ngày, vết thương trên người Phó Trạch Dương phần nhiều đã có khởi sắc. Thế nhưng bác sĩ khuyên hắn không nên xuống giường và vận động nhiều. Mấy vết thương nặng đó chẳng phải ngày một ngày hai là có thể khỏi ngay được.
Chẳng qua bác sĩ cũng chẳng thể ngăn được Phó Trạch Dương.
Nguỵ Ngôn diễm thở hắt ra một hơi, cô uống một ngụm nước ngọt nhỏ rồi dựa lưng vào ghế phía sau, khuôn mặt lúc này ngập tràn trong sự nhàm chán không sao tả nổi.
Thế nhưng ngay sau đó cô lại nghe thấy giọng nói của Nguỵ Uyển Nhu vang lên đâu đây, đúng là oan gia, đi đâu cũng thấy mặt.
Nguỵ Uyển Nhu hình như không biết sau rèm có người đang ngồi, cô ta đang nói chuyện với người nào đó một cách khí thế cực kì.
“Nghe nói đêm nay Vương nhị thiếu sẽ về nước à? Không biết anh ta có đến bữa tiệc đêm nay của nhà cậu không nữa.” Đây là giọng của một cô gái lạ, hình như là bạn của Nguỵ Uyển Nhu.
Vương nhị thiếu trong miệng bọn họ là vị thiếu gia thứ hai của nhà họ Vương tài phú. Anh ta học rộng hiểu nhiều, năm xưa từng là bạn chơi với Nguỵ Ngôn Diễm và đã sớm ra nước ngoài du học nhiều năm.
Vương Duệ An, người cũng như tên, là một cậu trai lịch thiệp và nhẹ nhàng. Kiếp trước lúc cô sa cơ lỡ vận, Vương Duệ An đã ra tay giúp đỡ cô khá nhiều, đáng tiếc là đến cuối kết cục của cô vẫn thảm hại không nỡ nhìn.
Sau đó cô lại nghe thấy hai cô gái bên ngoài bàn tán với nhau.
“Hình như là có, tôi nghe cha tôi bảo cậu hai nhà họ Vương sẽ tới.”
“Vậy thì tốt quá, thuốc đêm nay chuẩn bị đã có tác dụng rồi.”
Thuốc? Thuốc gì?
Bất giác Nguỵ Ngôn Diễm nghĩ tới kiếp trước, hình như năm đó nhà họ Nguỵ cũng tổ chức tiệc như thế này, nhưng cô lại không tham gia. Năm đó Vương Duệ An cũng về nước vào đúng ngày hôm nay nên đã tới Nguỵ gia chúc mừng.
Nhưng cô nhớ hôm ấy đâu có sự kiện gì đặc biệt đâu?
Hay kiếp này đã có sự thay đổi? Do cô trùng sinh nên hiệu ứng cánh bướm cũng vì vậy mà hình thành hay sao?
“Đã chuẩn bị phòng chưa?”
“Ổn cả rồi, lúc tôi đưa người đã trúng thuốc về phòng thì cậu đừng quên đuổi hết mấy người ở cạnh đó đi.”
“Yên tâm, tôi sẽ làm tốt.”
Nghe tới đây Nguỵ Ngôn Diễm đã hoàn toàn hiểu ra. Nguỵ Uyển Nhu không câu dẫn được Phó Trạch Dương nên muốn chuyển đối tượng sang người khác.
Chỉ có điều Nguỵ Uyển Nhu cũng chỉ có thể bày ra mấy trò chẳng ra gì đó thôi. Kiếp này đã định cô và Nguỵ Uyển Nhu phải đấu nhau đến người chết ta sống, cô sao có thể cho cô ta được toại nguyện.
Nguỵ Ngôn Diễm chờ hai người đó đi khỏi rồi mới đứng dậy đi ra ngoài tìm Phó Trạch Dương. Nào ngờ cô vừa đến được sảnh tiệc đã thấy được cảnh đèn của toàn bộ căn phòng đột nhiên tắt ngúm.
Ngay sau đó, một màn hình led lớn đột ngột phát sáng, thứ ánh sáng mờ mờ ấy giúp những người ở đây nhìn thấy những thứ chiếu trên màn hình trong nháy mắt.
Hình như đây là một phần của bữa tiệc ngày hôm nay, Nguỵ tổng luôn tự tin về bản thân mình, ông ta đang muốn khoe khoang tất cả những điều tốt lành mà ông ta đã làm được trong những năm qua.
Nhìn thấy cảnh ông ta đi từ thiện, đi làm việc giúp người, phát triển Nguỵ gia đến mức to lớn, ai ai trong sảnh tiệc cũng biết đây là thời khắc nịnh nọt Nguỵ tổng.
Ông ta đứng giữa sảnh, tay cầm ly rượu vang đắt tiền, tai nghe những lời tâng bốc của những người khác mà lòng thoả mãn trong hư vinh.
“Nguỵ tổng quả nhiên là người tốt trăm năm khó gặp.”
“Đúng vậy, là tôi tôi cũng không dám bỏ ra một số tiền lớn như vậy để làm từ thiện đâu.”
“Nguỵ tổng cũng có hai cô con gái đẹp tuyệt trần, một cô nay đã là Phó phu nhân, một cô thì nổi tiếng dịu dàng đoan trang, vẫn là Nguỵ tổng có phúc.”
Tuy nghe người khác tâng bốc Nguỵ Ngôn Diễm khiến ông ta không thoải mái nhưng Nguỵ gia chủ vẫn bỏ qua, dù sao vẫn cốt là khen ông ta mà thôi.
“Mọi người đã quá lời rồi.”
Vừa nói ông ta vừa cười khà khà nâng ly cụng ly với những vị giám đốc xung quanh mình, miệng cười không ngớt.
Chỉ có điều chỉ ngay giây sau đó, ông ta đã không thể cười được nữa.
Màn hình vốn đang chiếu đến những việc tốt mà ông ta làm nay lại chuyển sang một khung cảnh khác.
Trên đó là toàn bộ cảnh Nguỵ gia chủ nhận hối lộ, đánh đập người khác dã man, làm chuyện thất đức khiến cho gia đình người khác tan cửa nát nhà, công khai thách thức những người làm việc trong nhà nước. Tất cả đều có đủ ở trên màn hình.
Ngay lập tức, khuôn mặt đang tươi cười của ông ta bỗng sở nên xanh mét.
Nguỵ Ngôn Diễm đứng ở phía bên kia, cô nhìn màn hình toàn những điều bẩn thỉu mà môi nở nụ cười. Thì ra đây là thứ ông xã nhà cô nằng nặc muốn cho cô xem à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]