Mặc dù Ngụy tổng rất sợ Phó Trạch Dương, nhưng sau khi nghe được mấy lời phỉ báng con người ta như vậy, cha Ngụy vẫn thấy Phó Trạch Dương đang không coi người họ Ngụy ra gì.
“Phó tổng, cậu nói như vậy là có ý gì?”
Ngụy tổng đen mặt, thật ra ông ta tức giận thì có tức giận, mặc dù ông ta cũng yêu thương Ngụy Uyển Nhu đấy, nhưng đứng trước lợi ích lâu dài, ông ta vẫn cảm thấy đứa con gái này không đáng để ông ta phật lòng vị tôn đại phật đây.
Phó Trạch Dương vẫn chưa buông bàn tay đang ôm eo cô gái nhỏ xinh đẹp ra, hắn nhướng mày.
“Ý trên mặt chữ, Ngụy tổng, nếu như ông còn tính đến chuyện hợp tác lâu dài thì nên suy nghĩ cho cẩn thận chút đi.”
Quả nhiên nghe đến đây Ngụy tổng lập tức dao động.
Ngụy Uyển Nhu chỉ cần quỳ xuống xin chị gái nó tha thứ là được, dù sao cũng là chị em trong một nhà, ông ta liếc nhìn Ngụy Ngôn Diễm.
Tự ông ta biết trong việc đối xử ông ta có bất công, nhưng Ngụy Ngôn Diễm là con gái ông ta, tất sẽ vì Ngụy gia mà suy nghĩ đến đại cục.
Ngụy Ngôn Diễm ngồi trong lòng người đàn ông, xem một màn này mà bỗng thấy cũng hả lòng hả dạ, thậm chí còn có chút thương cảm cho Ngụy Uyển Nhu.
Xem người cha đáng kính của cô ta nhu nhược trước tiền tài quyền thế như thế nào kia kìa.
“Chỉ cần Ngôn Diễm tha lỗi cho em gái nó là được đúng không?”
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476248/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.