"A?" Ninh Tiểu Phi nghi hoặc nhìn về phía tay trái của mình, miệng bên trong liền hàm hồ lầm bầm, "Cái...cái gì đồ vật, làm sao. . . Càng sờ càng lớn. . ."
Đôi mắt sắc bén sau tròng kính của Mục Thiên Dã nheo lại đầy nguy hiểm, ánh mắt đảo qua ngoài cửa sổ, đẩy cửa xe, kéo lấy Ninh Tiểu Phi đi ra ngoài, Ninh Tiểu Phi hoàn toàn không có phòng bị, run rẩy, suýt ngã.
Chu trợ lý vội càng nhảy xuống xe, chạy tới bên cạnh hắn, "Mục tổng!"
Thiên Mục Dã cũng không quay đầu lại vung ra hai chữ.
"Đặt phòng."
Đặt. . . đặt phòng?
Chu trợ lý liếc nhìn Mục Thiên Dã đang ôm Ninh Tiểu Phi, đột nhiên hiểu được, vội vàng chạy nhanh vào khách sạn trước mặt, thay hắn đặt một phòng giường lớn tốt nhất, đợi đến khi Chu trợ lý cầm thẻ phòng tới, Mục Thiên Dã đã ôm Ninh Tiểu Phi băng qua đại sảnh, Chu trợ lý vội vàng chạy theo, giúp hắn mở thang máy một đường đem hai người đưa đến trước của phòng, rồi mở cửa ra.
"Chờ ở bên ngoài!"
Bỏ lại bốn chữ, Mục Thiên Dã một tay kéo lấy Ninh Tiểu Phi đang say khướt tiến vào khách phòng, một chân đem cửa đóng lại.
"Hoảng. . . Hoảng rồi!"
Bị người đan ông ôm lấy, Ninh Tiểu Phi mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy bên hông bị cái vật gì cứng rắn chạm vào, vô thức muốn dùng tay đẩy ra, còn chưa có chạm phải đồ vật của người kia đã bị nhấc bổng lên, liền một cái chớp mắt đã bị ném xuống chiếc giường lớn mềm mại.
Cô vừa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-doc-quyen-muc-tien-sinh-sung-khong-ngung/220653/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.