Chương trước
Chương sau
Ninh Tiểu Phi xoay người, đem hộp quà ôm trở lại kệ để đồ, đem nắp hộp lần nữa mở ra, nhìn thấy bên bên trong là hoa hồng Champagne, không khỏi bất giác mỉm cười.
Nhìn không ra, Mục Thiên Dã lại còn sẽ mua hoa tặng cô
Không đúng, nếu là mua cho cô, làm sao lại không có nói cho cô, không chừng là cho ai mua đây mà!
Loạn nam nhân giống như anh, đừng nói là tiểu tam tiểu tứ, tiểu ngũ tiểu lục cũng có đến vài người đi, chẳng qua thế cũng tốt, anh tốt nhất, mỗi ngày đi tìm tình nhân của mình, cô liền có thể sống tự do tự tại.
Hừ!
Một bó hoa thôi mà, cô mới không thèm đâu.
Đem hộp hoa lần nữa đóng lại, để lại trên tủ để đồ, Ninh Tiểu Phi cầm theo áo khoác âu phục của Mục Thiên Dã, một lần nữa lên lầu, gõ cửa thư phòng.
Thấy được Ninh Tiểu Phi tiến vào, Mục Thiên Dã trực tiếp hướng cô đưa tay phải qua.
Có tiền là đại gia, anh là nhất!
Ninh Tiểu Phi âm thầm oán thán, vẫn là đi qua đem áo khoác xỏ vào tay anh, ngón tay dài mảnh duỗi ra, thò vào trong túi áo trên âu phục, từ bên trong kéo ra một cái ví màu đen.
Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ là sợ cô trộm tiền của anh sao, còn trực tiếp ở trước mặt cô lấy ra ví tiền là có ý gì?
Xem cô như người giúp việc, cô đều nhinh, thế nhưng cô không phải kẻ trộm!
Ninh Tiểu Phi khuôn mặt nhỏ trầm xuống, đang muốn phát cáu, Mục Thiên Dã đã một lần nữa đem tay phải chìa ra trước mặt cô, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy một tấm thẻ màu đen, chỉ thấy phía trên có một huy hiệu vô cùng tinh xảo, Ninh Tiểu Phi liền biết, kia là thẻ tín dụng VIP của ngân hàng đa quốc gia.
"Của em."
Ninh Tiểu Phi một mặt kinh ngạc nhìn chăm chú lên tấm thẻ kẹp giữa hai ngón tay của Mục Thiên Dã.
"Cho. . . Cho em?"
Mục Thiên Dã nghiêng người, đem biểu cảm trên mặt Ninh Tiểu Phi tất cả thu vào trong tầm mắt, thu cánh tay về, vươn người đứng dậy.
Ánh sáng trước mắt lần nữa bị anh ngăn cản, Ninh Tiểu Phi theo bản năng lùi về sau một bước, cùng Mục Thiên Dã kéo ra khoảng cách an toàn.
Mục Thiên Dã vươn bàn tay ra liền bắt được cổ tay Ninh Tiểu Phi, đưa cô kéo lại, đem tấm thẻ kia đặt vào trong lòng bàn tay cô.
"Không cho phép mặc quần áo rẻ tiền làm tôi mất mặt, tủ lạnh phòng bếp đem lấp đầy toàn bộ, tôi không thích ở trong phòng bếp ngửi thấy mùi của mì ăn liền"
Có tiền quả là không tầm thường a?
Được rồi, xem như vì tấm thẻ này tha thứ cho anh.
Ninh Tiểu Phi ở trong lòng bĩu môi, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Được, cảm ơn ông xã."
Cái này thế nhưng thực sự giải quyết được vấn đề cấp bách của cô, vừa mới vì anh đặt đồ ăn, bỏ ra không ít cho nên tiền tiêu cũng không còn bao nhiêu, giờ có tấm thẻ này, chí ít thì cô cũng sẽ không bị đói.
Quay người, Mục Thiên Dã một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình, không tiếp tục để ý gì đến cô nữa.
Ninh Tiểu Phi quay người đem áo khoác treo đến trên kệ áo, đi tới cửa, kéo cửa ra lại nghĩ tới một việc, vội vàng xoay người.
"Cái kia, ông xã à. . . Cái thẻ này mật mã là bao nhiêu?"
Chỉ cho thẻ, không cho mật mã, cô làm sao dùng a?
Mục Thiên Dã ngay cả mặt cũng không có ngẩng lên một phút, chỉ ngàn nhạt phun ra ba chữ.
"Sinh nhật của tôi."
"Cái đó, sinh nhật của ông xã là. . ."
Mục Thiên Dã mặt trầm xuống, bực bội quát lên.
"Ra ngoài!"
Thật sự là ngốc mà, giấy đăng kí kết hôn bên trên CCCD của anh đều có, vấn đề đơn giản như vậy còn muốn hỏi anh, nếu như cô là nhân viên của anh, sớm đã bị anh khai trừ!
Ninh Tiểu Phi cấp tốc lao ra khỏi thư phòng, đem cửa đóng chặt lại, người liền đối với cánh cửa giơ ra nắm đấm.
Cô là vợ của anh, cũng không phải mẹ của anh, làm sao biết anh là sinh ngày nào.
Vợ? !
Đúng, giấy kết hôn!
Nghĩ tới đây, Ninh Tiểu Phi lập tức mặt mày hớn hở, đúng a, cô làm sao quên mất chuyện này, giấy kết hôn trên có thẻ căn cước, thẻ căn cước bên trong có ngày sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.