Chương trước
Chương sau
Edit: Dii
Beta: Chanh
________________________________________________
18
Đồ Ngôn có hơi hối hận, cậu không nên xúc động rồi ôm Cố Trầm Bạch như thế.
Hiện giờ cậu đang bám trên người Cố Trầm Bạch, buông không ra buông mà ôm cũng chẳng ra ôm, cậu chỉ cảm thấy mình bị mùi mộc hương hun đến chóng mặt, đang định dịch về phía sau thì Cố Trầm Bạch lại ôm lấy ngang lưng, kéo cậu vào lòng.
“Cho anh ôm thêm một lúc đi, chẳng biết lần sau còn cơ hội ôm em thế này không.”
Cố Trầm Bạch ấn Đồ Ngôn vào ngực mình, Đồ Ngôn hiếm khi không phản kháng.
Đồ Ngôn vốn đang ngồi sát bên cạnh Cố Trầm Bạch, vì để ôm anh nên cậu phải xoay người khiến eo hơi mỏi, cậu khẽ nhúc nhích, Cố Trầm Bạch liền nắm chặt cổ chân cậu, để cậu giạng chân ngồi lên đùi anh.
Một tư thế rất thân mật, Đồ Ngôn tạm thời không phản ứng kịp.
Nhưng cậu lại không cảm thấy kỳ cục.
Dù sao giữa cậu và Cố Trầm Bạch cũng kỳ cục ngay từ đầu rồi, vừa gặp nhau đã cưới, vừa ở chung đã ký hợp đồng ly hôn, ở chung hơn một tháng thì hôn, hơn hai tháng mới ôm ấp, cái ôm tuy có hơi lạ lẫm nhưng Đồ Ngôn phát hiện rằng bản thân cậu không hề bài xích nó.
Cậu hỏi anh một vấn đề: “Sao chân anh lại bị thương?”
Cố Trầm Bạch im lặng một lúc lâu, Đồ Ngôn bảo: “Anh không muốn nói cũng không sao, em chỉ buột miệng hỏi vậy thôi.”
“Không sao.” Cố Trầm Bạch sờ tóc Đồ Ngôn, anh đáp: “Năm 15 tuổi, anh và anh trai đang đi trên đường thì có một chiếc xe lao tới, vốn muốn tông vào anh trai anh, anh nhanh mắt nhìn thấy nên xông ra đẩy anh ấy, đổi lại thì anh không thoát được.”
Cố Trầm Bạch nói một cách ung dung bình tĩnh, tựa như đang kể chuyện của người khác: “Thật ra được như bây giờ đã là may mắn trong bất hạnh rồi, ít nhất anh không phải cắt bỏ chân mình.”
Đồ Ngôn nghe xong thì ấm ức, nắm tay thành quả đấm: “Cố Triêu Sính làm sao đấy? Anh ta đi không nhìn đường à?”
Cố Trầm Bạch mỉm cười bất đắc dĩ, nhéo vành tai non mềm của Đồ Ngôn: “Thỏ con à, thiên tai rồi nhân họa, ai có thể tránh được chứ?”
Đồ Ngôn cau mày nhìn Cố Trầm Bạch. Cậu vốn cảm thấy bản thân đã rất tội nghiệp, cha không thương mẹ chẳng yêu, nhưng Cố Trầm Bạch hình như còn đáng thương hơn cậu, đeo bám anh là cái chân tàn tật cả đời. So với Cố Trầm Bạch, cậu còn rất may mắn, ít nhất cậu không bị một cơn mưa làm khó, đánh mất gậy chống, làm rơi di động, đáng thương ngồi ở trạm xe buýt đợi mưa tạnh.
“Cố Trầm Bạch, bây giờ anh còn thích em không?”
“Hả?”
Đồ Ngôn nghiêng mặt sang, nhìn đèn giường: “Hai tháng vừa qua có làm anh hết thích em không? Tính tình em xấu như thế, sai bảo anh hoài, lại còn bắt nạt anh, nếu anh vẫn còn thích em thì em sẽ coi thường anh đấy.”
“Em muốn anh trả lời sao đây?” Cố Trầm Bạch nắm lấy vai Đồ Ngôn, ép cậu quay lại đối diện với anh, ánh mắt của anh có hơi hờn dỗi.
Đồ Ngôn nhẹ giọng: “Cố Trầm Bạch, chờ đến lúc hợp đồng có hiệu lực, anh hãy quên em đi, anh tốt như thế, rồi sẽ gặp được người đáng để anh yêu thương, người đó chắc chắn sẽ rất dịu dàng săn sóc. Hai người có cùng sở thích, có nhiều chuyện để tán gẫu, hai người sẽ xây nên một gia đình hạnh phúc, lại sinh thêm một bé con.”
“Nhưng người đó không phải là em, đúng không?”
Đồ Ngôn gật đầu, cậu cảm thấy hô hấp thật khó khăn, đôi mắt chua xót, cậu nghĩ thầm: Có phải cậu vừa mắc mưa nên bị sốt không?
“Thỏ con, sao em luôn tàn nhẫn với anh như thế? Lần trước em ngồi trên đùi anh, mềm giọng nói chuyện với anh, chỉ vì muốn dỗ anh ký thỏa thuận ly hôn.”
Đồ Ngôn không lên tiếng, cậu đuối lý.
“Có điều, em nói cũng không sai——” Cố Trầm Bạch đột nhiên nói. Đọc truyện tại || TRЦмtrц уen. M E ||
Đồ Ngôn chợt ngẩng phắt đầu, tay cậu vô thức nắm chặt lấy vạt áo ngủ của Cố Trầm Bạch.
“Quên em thì hơi khó, gặp lại em có khi dễ hơn một chút.” Cố Trầm Bạch nghiêng người đè Đồ Ngôn xuống giường, mang ý trừng phạt mà hôn lên cái miệng thường hay nói mấy lời khó nghe của cậu: “Thỏ con, nể tình anh đối xử tốt với em, em có thể đồng ý một chuyện với anh không?”
“Chuyện gì?”
“Sau khi ly hôn xong, em đừng trốn nhanh quá, anh sợ vừa ngoảnh lại đã không tìm được em.”
Đồ Ngôn không trả lời ngay, cậu cảm thấy câu nói này khiến người nghe bứt rứt áy náy vô cùng, cậu bực bội nghĩ: Sao mà Cố Trầm Bạch gian xảo quá, vừa nói câu ly hôn vừa ép cậu phải mềm lòng.
“Còn thêm một thỉnh cầu nữa.”
“Không được, chỉ cho một cái thôi.”
Cố Trầm Bạch bật cười, sau đó hôn lên mũi Đồ Ngôn: “Được.”
Đồ Ngôn lại nổi cơn hiếu kỳ, cậu chộn rộn trong lòng, nghiêng mặt hỏi: “Thỉnh cầu gì thế, nói nghe thử xem.”
“Bắt đầu từ bây giờ cho tới khi kết thúc, em có thể đừng nhắc tới hai chữ ly hôn không?”
Đồ Ngôn ngẩn ra.
Cố Trầm Bạch nói: “Dù đã biết trước kết quả, nhưng xin em hãy để anh mơ một giấc đi.”
“Ừm, đã biết.”
“Em đó, đúng là được chiều mà kiêu, nhưng hết cách rồi, anh còn muốn đối xử tốt với em vô điều kiện, sau khi gặp em anh mới biết mình lại là người không có điểm dừng như thế.”
Cố Trầm Bạch nói xong liền hôn cậu, trong đầu Đồ Ngôn toàn là câu nói của Cố Trầm Bạch, chờ đến khi tỉnh táo lại, dây áo choàng tắm đã bị cởi ra, bàn tay của Cố Trầm Bạch với vào trong, tay anh có hơi lạnh, Đồ Ngôn rụt người lại, nhưng bị Cố Trầm Bạch ôm vào lòng.
…….
“Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, em mau dậy đi.”
“Dậy mau.”
Đồ Ngôn cảm thấy có người đang gọi cậu, giọng nói ấy rất gấp gáp, thời không như nứt ra khiến âm thanh ấy lọt vào rõ mồn một, Cố Trầm Bạch trước mắt cậu dần nhạt đi, lúc này cậu mới ý thức được rằng mình đang nằm mơ.
Người gọi cậu là quản lý, cô đang đứng bên sofa, sốt sắng nhìn cậu: “Tiểu Ngôn, sao em đổ đầy mồ hôi thế? Có phải em bị ốm không?”
Thợ trang điểm cũng đứng bên cạnh, mặt lộ vẻ lo lắng: “Đúng đó, sắc mặt của anh kém lắm, hay là đến bệnh viện khám thử xem?”
Đồ Ngôn định xua tay, nhưng dạ dày bỗng nổi cơn buồn nôn, cảm giác ấy xộc thẳng lên khiến cậu không nhịn được, cậu chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
19
“Ừ, mang thai 5 tuần rồi.” Bác sĩ đặt báo cáo sức khỏe xuống, liếc nhìn sau gáy Đồ Ngôn, nghi ngờ hỏi: “Vẫn chưa được đánh dấu hoàn toàn à?”
Đồ Ngôn ngồi im một chỗ, nhất thời không biết trả lời ra sao, giọng cậu rất yếu ớt: “Chắc chắn là mang thai ư? Liệu xét nghiệm có bị sai không, hoặc do gần đây tôi ăn uống không điều độ, thức đêm mất ngủ, dẫn đến kết quả bị lệch——”
Bác sĩ lắc đầu: “Cậu Đồ này, cậu thật sự đang mang thai, triệu chứng trước đó cậu miêu tả cho tôi đều là bởi vì mang thai nhưng vẫn chưa đánh dấu hoàn toàn, dẫn đến mất cân đối hormone sinh dục.”
Đây là bệnh viện tư nhân có độ bảo mật rất cao, bệnh nhân đến dây đều là các nhân vật nổi tiếng trong xã hội, người nổi tiếng thì lắm chuyện bí ẩn, bác sĩ cũng quen rồi, chẳng hỏi gì nhiều, chỉ coi cậu là minh tinh sau khi thác loạn một đêm thì dính nguyên cục nợ mang về nhà.
Đồ Ngôn dường như vẫn không thể tiếp nhận chuyện này, cậu ngoan cố hỏi lại: “Lần đó… lần đó kỳ phát tình của tôi đã kết thúc được hai ngày rồi, hơn nữa cũng không đánh dấu hoàn toàn, sao tôi lại mang thai được?”
“Đầu tiên, thời kỳ an toàn của omega chỉ mang tính tương đối, không có nghĩa là không mang thai được. Thứ hai, đánh dấu hoàn toàn là khế ước quan hệ giữa hai con người, chứ không phải tiền đề của việc thai nghén, chút kiến thức sinh học phổ thông ấy cậu phải rõ chứ?” Mỗi sáng bác sĩ phải khám tới mấy ca mang thai ngoài ý muốn nên không nhịn được mà cảm thấy chán ghét thái độ vô trách nhiệm của giới trẻ hiện nay. Cô thấy Đồ Ngôn vẫn chưa hoàn hồn nên nói với cậu một câu từ tận đáy lòng: “Hay là cậu tự hỏi mình xem, rõ ràng cậu có 72 tiếng để tránh thai khẩn cấp, tìm đại một nhà thuốc nào đó cũng bán thuốc tránh thai, thế sao cậu không uống?”
Đồ Ngôn ngẩn ra, không trả lời được.
Thực ra cậu đã mua thuốc tránh thai rồi, cũng xé bao bì, rót nước, chuẩn bị uống.
Cuối cùng tại sao cậu không uống? Bản thân Đồ Ngôn cũng không hiểu nổi.
Chắc là cậu ôm tâm lý cầu may, nghĩ rằng mình có thể tránh được, hoặc là vào khoảnh khắc cậu bỏ viên thuốc nhỏ bé ấy vào miệng, đột nhiên lại nghĩ tới Cố Trầm Bạch, sau đó ngón tay khẽ buông lỏng, viên thuốc trắng lặng lẽ rơi xuống đất, Đồ Ngôn đã bỏ lỡ dũng khí mà cậu vất vả lắm mới tích góp được.
“Tôi không ngờ…” Đồ Ngôn lúng túng nói.
Cậu vẫn luôn trốn tránh suy nghĩ về chuyện này.
Bác sĩ nhìn dáng vẻ của cậu thì có hơi không nỡ, dịu giọng hỏi cậu: “Vậy cậu định làm thế nào?”
Đồ Ngôn chợt đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, cậu hỏi: “Nếu tôi muốn phá thai, vậy khi nào có thể làm? Cần bao nhiêu thời gian?”
Bác sĩ cũng không bất ngờ lắm: “Nhanh lắm, ngày hôm sau là có thể sắp xếp phẫu thuật ngay, phẫu thuật xong thì nằm viện nghỉ ngơi hai tuần.”
“Được.”
Lúc Đồ Ngôn xoay người, bác sĩ đột nhiên mở miệng, dùng giọng điệu thành khẩn nói với cậu: “Cậu Đồ này, dù sao đứa bé cũng vô tội, nếu như có thể thì cậu vẫn nên bàn bạc với alpha của mình.”
Bước chân Đồ Ngôn dừng lại, thoáng chốc trái tim cậu như xoắn chặt.
Alpha của cậu… bị cậu làm tổn thương mất rồi.
Người quản lý đứng chờ bên ngoài, thấy Đồ Ngôn đi ra thì vội bước lên, ân cần hỏi: “Kết quả có ổn không?”
Đồ Ngôn mơ màng đứng lại, giấy xét nghiệm trong tay bị vò thành một cục, cậu mệt mỏi đỡ ghế dài rồi ngồi xuống, chôn mặt vào lòng bàn tay. Quản lý thấy cậu như thế thì sợ mất hồn, vội ngồi xổm xuống hỏi han cậu.
Đồ Ngôn chẳng nói lời nào, qua mấy phút thì chợt ngẩng lên hỏi người quản lý: “Bây giờ em có thể xin thời gian trống nửa tháng không?”
Quản lý ngẩn ra, sau đó nhanh chóng đáp: “Nửa tháng thì không được, tuần sau em phải vào đoàn phim rồi.”
Đồ Ngôn lại cúi đầu.
“Tiểu Ngôn, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đồ Ngôn chỉ bảo “Không có gì đâu, đừng lo”, còn lại thì chẳng hé môi nói lời nào nữa. Cậu im lặng nhìn tấm poster về trẻ con được dán trên tường đối diện. Bé con rất đáng yêu, giống y như cục bột nhỏ mặc tã nhảy nhót thường thấy trên quảng cáo sữa bột.
Cậu không khỏi nghĩ, Cố Trầm Bạch sẽ rất thích cho mà xem.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Quản lý chắn trước mặt cậu theo phản xạ, hỏi y tá đứng đằng trước xem có chuyện gì, y tá áy náy đáp: “Xin lỗi thưa chị, vừa nãy có paparazi trà trộn vào đây, nhưng bảo vệ của chúng tôi đã tóm được gã rồi.”
Nhạy cảm nghề nghiệp khiến quản lý giật mình, cô lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm tin tức giải trí mới nhất, hình như chẳng có động tĩnh gì, ngay khi cô thoáng yên lòng thì một cái hot search bay lên với tốc độ chóng mặt làm cô muốn phát điên ngay lập tức.
【Diễn viên Đồ Ngôn siêu hot bỗng đến bệnh viện sản khoa tư nhân, vẻ mặt nghiêm túc, nghi vấn sắp có tin vui chăng?】
Quản lý còn chưa kịp nói cho Đồ Ngôn biết thì đã có người gọi điện tới hỏi tình huống.
Đồ Ngôn biết chuyện sau cùng, cậu đang lướt xem tin tức thì Kỳ Hạ gửi tin nhắn đến: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Đồ Ngôn không thèm để ý tới hắn.
Qua mấy phút, Kỳ Hạ lại nhắn: “Ông mang thai thật hả? Của ai?”
Ngón tay Đồ Ngôn chạm vào màn hình, còn chưa kịp gõ chữ, tin nhắn của Kỳ Hạ lại nhảy ra: “Không phải là của cậu hai Cố chứ? Chẳng phải hai người ly hôn rồi à?”
Đồ Ngôn không trả lời, Kỳ Hạ lập tức lải nhải: “Quả nhiên y như tôi đoán, hắn ta vẫn ép ông làm chuyện đó à, ly hôn rồi mà không tha cho ông sao?”
Đồ Ngôn im lặng.
Cậu phải giải thích thế nào đây?
Làm gì có ai tin một kẻ ép chồng mình ký hợp đồng ly hôn, sang hôm sau hôn nhân mới chấm dứt đã chủ động bò lên giường chồng cũ, giúp người ta vượt qua kỳ nhạy cảm chứ.
Còn tự dối bản thân rằng mình chưa bị đánh dấu hoàn toàn, nên có thể không uống thuốc tránh thai.
Chẳng ai tin Đồ Ngôn sẽ làm chuyện như vậy.
Ngay cả Cố Trầm Bạch cũng không tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.