Sáng sớm, nàng cùng Bạch Cảnh và Bạch Tùng Thanh tới Điện Thái Hòa để thượng triều. Mặc lên bộ quan bào bỏ quên nhiều năm mới nhớ ra nàng còn có cái danh này nữa.
“Lâu rồi mới thấy cha mặc quan phục, thật oai phong lẫm liệt”
Bạch Cảnh được con gái nhỏ khen liền ưỡn ngực hất cằm ra vẻ là một vị quan lớn nghiêm chỉnh.
“Chỉ biết vỗ mông ngựa là giỏi”
Nàng và Bạch Tùng Thanh chỉ biết cười thầm, ông ấy là đang ngại ngùng. Nàng lén nhìn sang ca ca bên cạnh. Y một thân quan phục chói mắt, trịnh trọng khó tả. Trên người như phát ra tín hiệu cảnh báo đừng đến gần, có chút lãnh đạm.
Nữ nhân trước giờ không được tiến cử làm quan, chỉ mười năm trở lại đây mới mở ra cơ hội cho nữ tử trên con đường làm quan. Nhưng vẫn bị trói buộc tư tưởng của mấy tiền bối trong triều nên vẫn còn nhiều khó khăn. Và nàng là vị nữ tử đầu tiên được tiến cử, vì áp lực từ tiên đế nên mấy lão trong triều mới miễn cưỡng chấp thuận.
Là nữ tử đầu tiên nên có nhiều hạn chế, ngoài việc chịu nhiều khó dễ ra thì vấn đề trang phục cũng là thử thách lớn. Quan phục được vốn được thiết kế cho nam giới nên nàng không thể mặc được. Vì vậy nàng được ban cho một bộ quan phục được chế tác riêng, nó phù hợp với vốc dáng mảnh mai của nàng hơn.
Khi bước vào sảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, tiếng xì xầm cứ thế lớn dần. Nhưng nàng cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-doat/3596746/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.