16.
“Dì Tôn, mặc dù dì đã làm việc trong nhà chúng tôi hơn mười năm, Thành gia chúng tôi cũng không phải là gia đình coi thường bảo mẫu, nhưng dì có tư cách gì mà nói chuyện với vị hôn thê của tôi như vậy?”
Dì Tôn cố nặn ra một gương mặt tươi cười còn xấu hơn cả khóc: “Thiếu gia, tôi không có ý đó.”
“Có phải ý đó hay không không quan trọng, vừa rồi tôi đã nhận ra thái độ của dì với cô ấy có vấn đề. Bây giờ dì lập tức thu dọn đồ đạc rời đi ngay, tôi sẽ liên hệ với bên môi giới để chấm dứt hợp đồng này.”
Dì Tôn chỉ có thể không cam tâm rời đi.
Tôi hỏi Thành Đằng về nghi ngờ trong lòng mình: “Có phải quê quán của dì Tôn ở Vân Thành không?”
Tôi vốn tưởng rằng sẽ không trùng hợp như vậy, nhưng Thành Đằng lại nói cho tôi biết, quê quán của bảo mẫu Tôn chính là Vân Thành, bà ta còn có một cô con gái.
Nhưng càng trùng hợp hơn nữa là con gái của bà ta cũng tên Chu Chu.
Theo những gì Thành Đằng nói, dì Tôn thường xuyên nhắc đến con gái mình trước mặt anh ấy.
Bà ta nói con gái mình không chỉ xinh đẹp mà còn có dáng người rất chuẩn, là hoa khôi của trường.
Đôi khi hai mẹ con bà ta call video, sẽ cố ý để Thành Đằng nhìn thấy con gái mình.
Thành Đằng rất thông minh, đương nhiên hiểu ý của dì Tôn.
Nhưng vì nể tình bà ta nấu ăn rất hợp khẩu vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-vong-tay-ngoc-bich-duoc-em-dau-mua-cho/3321897/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.