Mười tám.
Tiếng khóc mất mà được lại vang khắp con đường rộng. Một bé gái ngồi trên vai Hữu Lâm ôm chặt cổ y, tay phải y còn bế một đứa lớn, Cầu Phúc nhìn thấy đó là Lai Vận nhà mình, vội vàng tiến lên đón. Lúc xuống ngựa, Hữu Lâm nói một tiếng với cô bé trên vai: “Ôm chặt nhé.” Thế là bé gái ôm đến mức phồng cả mặt.
Lai Vận ngốc nằm trong lòng cha nó, không biết nói gì cả, duỗi bàn tay bẩn đã gặm ra vỗ nhẹ má Hữu Lâm một cái. Hữu Lâm không ghét bỏ vậy mà cười với nói một tiếng.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hữu Lâm cười trong hơn hai mươi năm quen biết y, hóa ra Hữu Lâm cười lên dưới mắt còn có mắt tằm.
Có vẻ như tâm trạng Hữu Lâm rất tốt, Triệu tiểu gia kêu người lấy nước nóng và đồ ăn no bụng, chờ Hữu Lâm về từ rất sớm. Nhìn thấy Hữu Lâm, cậu ấy tiến lên khoác cái áo cho y, định ôm đứa trẻ trên cổ Hữu Lâm xuống, nhưng cô bé túm chặt cổ áo và tóc Hữu Lâm không buông ra.
“Triệu Cẩn Trúc,” Hữu Lâm cũng không giận, chợt nói, “Nó muốn làm con gái ngươi.”. đam mỹ hài
Thiếu gia kéo vạt áo cho y để che gió lạnh chập tối, cau mày hỏi: “Ai?”
“Nó.” Hữu Lâm chỉ cô bé cưỡi trên cổ, nói, “Nó nói là muốn đến nhà ta làm con gái ta để báo đáp, con gái ta không phải là con gái ngươi à.”
Triệu tiểu gia dở khóc dở cười, nhìn cô bé: “Tiểu nha đầu, con biết làm gì.”
“Con biết làm việc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-vay-tren-co/974008/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.