Gậy ông đập thẳng lưng ông, chân cáo dậm nát đuôi cáo!
---
- Mười!
Khi tiếng đếm thứ mười vừa điểm, bàn tay hung dữ không ngừng lại màthậm chí bạt mạnh thêm như thể mười cái tát vừa rồi còn quá nhẹ nhàng.Đám du côn im phăng phắc nhìn nhau, chính bọn chúng cũng giật mình bởisự ghê gớm của cô gái trẻ.
- Cậu biết không, tôi đã đánh đổi và hy sinh rất nhiều mới có chỗ đứng như bây giờ. Tôi luôn cố gắng mỗingày còn cậu là may mắn thôi. Mà may mắn, thì tan biến mau lắm. Quá 12giờ rồi, lọ lem ạ, cút đi thôi! - Những lời đay nghiến hòa cùng âm thanh chát chúa của tiếng bạt tai như bản nhạc rùng rợn giữa đêm vắng. Đôimôi ánh nhũ phun lời trần trụi - Cậu ngu xuẩn lắm, làm sao xứng với HữuPhong. Cho cậu hay, tôi là kẻ đã lấy hết quà Richard tặng cậu, là kẻ đãđẩy cậu vào vòng tay của gã yêu râu xanh, là kẻ đã dàn dựng màn cướp bóc cho cậu thăm khách sạn lần thứ hai. Ngạc nhiên không?
Cô gáinhỏ bỗng ngã gục trên nền đất như ngọn cỏ bị bẻ gập khi giông bão kéoqua. Đôi chân không thể nào đứng vững để hứng chịu thêm bất kì một cáitát hay một lời cay độc nào nữa. Đông Vy đau tới tận tim, tận óc, tậntừng thớ da và tận từng tế bào. Nỗi đau thể xác là nhỏ, chẳng bằng mộtgóc tâm hồn đang rách tươm như mảnh vải bị cắt te tua bởi cùng nhiềulưỡi kéo. Tai Đông Vy ù đi, mắt cô mờ dần, toàn thân tê liệt như ngườitàn phế bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-om-tu-vet-gio-qui/2217495/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.