Nắng ban trưa gay gắt dội thẳng vào căn phòng vắng lặng, thoảng tiếngrên rỉ. Chàng trai nằm co ro trên giường, chăn bông đắp kín người vẫnthấy lạnh. Đầu anh nặng trịch như có keo dính chặt vào gối, không cáchnào gượng dậy nổi.
Minh Quý thở rất nhẹ, làn môi mỏng khô nứtbật ra những âm không rõ ràng. Trán anh lấm tấm mồ hôi, trên người cònnguyên bộ đồng phục thanh lịch từ lúc tan học. Bụng anh đau quặn, từngcơn buốt nhói lan đến tận đỉnh đầu khiến anh ngủ không trọn, chỉ nhữnggiấc chập chờn. Thứ ám ảnh ngay cả trong mơ là cô gái nhỏ với mái tócrối thường bị gió quật tung, bước chân luôn nằm gọn trên từng ô gạch…
“ Anh xin lỗi, Đông Vy, xin lỗi… ”
Nằm mê man rất lâu, tựa hồ cả thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua, Minh Quýmới tỉnh giấc, lặng lẽ nhìn quanh. Sắc đêm phủ kín ngoài khung cửa, thời gian như lắng đọng với những cú nhích đều đặn của kim đồng hồ. Anh đãmê man suốt một ngày, cũng không buồn nhúc nhích, chỉ nằm nghe và đếmtừng tiếng tích tắc buồn tẻ, đôi mắt vô hồn dán chặt trần nhà … mônglung.
- Cậu cảm nặng, sao không nói cho ai vậy?
- Kê tôi!
Minh Quý gạt mảnh khăn gấp còn chườm trán, làm động tác hết sức trẻ con là kéo chăn trùm kín mặt. Anh không cảm thấy lạ với sự có măt đường đột của quản gia Lâm tại đây bởi ông ta và Đinh Hữu Phong là hai kẻ tùytiện nhất thế giới này, thích thì sẽ đột nhật nhà người khác, mặc kệ chủ nhà có cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-om-tu-vet-gio-qui/2217459/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.