Còn cái này! Tôi đâu chỉ uống mỗi trà như ông nói, huh?
*
Chàng trai lao người về phía trước với tốc độ cực nhanh, anh tựa hoáthân của mũi tên gió thanh thoát́ bắn xuyên không khí. Khoác trên mìnhbộ thể thao đơn giản, mũ phớt che khuất vầng trán rộng, đôi giày thểthao nền trắng sọc đen toát lên một phần cá tính vừa năng động vừa bí ẩn của chủ nhân.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Hữu Phong cởi áo khoác thắt ngang hông rồi ngồi vào bàn trà đặt ngẫu nhiên giữa khu vườn thơm ngát. Anh khá thấm mệt, nhịp tim và hơi thở không ổn định sau cuộc chạy. Sắc mặt nhợt nhạt và làn da trắng xanh tố rõ anh đã bị cách lyvới bầu không gian rực nắng trong suốt thời gian dài.
- Sức khoẻ con còn yếu. Đừng chạy nhiều như vừa rồi, biết chưa?
- Tôi biết rồi!
Hữu Phong khó chịu đáp, chẳng biết sao anh không có chút cảm tình nàovới người đàn ông vốn là bố mình. Hay ngày trước, anh và ông ta có mâuthuẫn gì đó? Nhưng cách cư xử ân cần, quan tâm của Federer chứng tỏ ôngta là người bố tốt, vậy chả nhẽ trước kia, anh là người con hư đốn? HữuPhong nhâm nhi ly nước lọc, giọng điệu phát ra đầy nghi hoặc:
- Ông thật sự là bố tôi?
- Trong nhật kí ghi rõ thế mà! - Federer cười tủm tỉm.
- Nếu thế thật, sao tôi không gọi ông là bố như phản xạ?
âu hỏi sắc bén thoáng lắng đọng không gian trong vài tích tắc đồng hồ,một khoảng lặng đủ để Federer
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-om-tu-vet-gio-qui/2217438/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.