Hữu Phong ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng tớinhững vết bầm tím bám quanh cổ chân mảnh dẻ, bàn chân be bé co rúm lạidưới cơn đau.
- Có tới bệnh viện không?
- Không cần đâu! - Cô gái nhỏ đáp gọn lỏn, quay mặt đi nơi khác, không thèm nhìn cái người đã tàn nhẫn quẳng cô xuống đất.
- Thế mai Vy đi học kiểu gì? Lết à?
- Ừ, lết đấy! - Đông Vy bặm môi, tỏ ra bất cần.
- Tốt!
Hữu Phong đột nhiên xoa đầu cô nhóc, tia gian manh ánh lên trong đôimắt xám tro và thấp thoáng sau nét mặt dửng dưng. Anh đều giọng:
- Vậy, Vy cứ lết nhé. Tôi đi đây!
Đi đâu cơ? Cô gái nhỏ đờ người, lơ ngơ nhìn theo đôi giày thể thao sọcđen cho tới lúc bóng dáng kiêu hãnh khuất dần sau bãi đỗ xe chật cứng…À! Thì ra là bỏ rơi cô…
Đông Vy suýt chút thì hét ầm vì quá giận,cục tức lúc nãy cô còn nuốt chưa trôi đã lại bị anh nhồi thêm cơn bựcnày nữa. Rõ ràng là anh tới đây với ý đồ chẳng tốt đẹp gì, anh vốn chỉmuốn giễu cợt sự ngốc nghếch của cô. Đông Vy thôi liên tưởng Hữu Phongtới Richard, dù hai người đều cứu vớt cô khỏi những cái hố nhưng phongthái của họ là hoàn toàn khác biệt. Người lạ chu đáo hơn, chuẩn bị bánhdonut ngon lành, cử người đưa cô về tận trường chứ không vô tâm như cáingười vô tình này, luôn đối xử với cô thật tệ!
“ Tồi tệ! Đồ tồi! Đồ tồi tệ! Đồ tồi tệ! Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-om-tu-vet-gio-qui/2217426/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.