Đêm mưa. Gió rít mạnh bạo và quật thẳng vào ô cửa kính ướt nhẹp.
Kệ hết thảy …chiếc ôm của Gió Quỷ vẫn kéo dài tới rạng sáng …
*
“ Mẹ ghét con ! Sự tồn tại của con chỉ mang đến cho mẹ đau khổ . Cóbiết là vì con mà mẹ mất đi rất nhiều thứ không hả Hữu Phong ? Biết rồithì chết đi ! ”
“ Mẹ cấm con, không được bước tới gần mẹ ! Mẹghét con, ghét dòng máu đang chảy trong người con. Biết điều đó chứ HữuPhong ? Biết rồi thì chết đi ! ”
“ Vì sao con lại có mặt tạithế giới này , hả ? Nếu mẹ không sinh con ra thì mẹ không phải chịu tủinhục thế này ! Con đáng ghét vậy đấy, biết không Hữu Phong ? Biết rồithì chết đi ! ”
“ Biết không hả Hữu Phong ? Biết rồi thì chết đi ! ”
“ Hữu Phong, biết rồi thì chết đi ! ”
“ Chết đi ! ”
Choàng tỉnh. Vệt sáng xám tro dần chiếm cứ khắp nhãn cầu. Hàng lông màu cau nhẹ, đôi mắt lạnh ghim vào những ngón tay mảnh mai đang quấn từnglớp băng trắng …
Đông Vy hơi giật mình vì ánh mắt vô cảm của người vừa thức giấc, cô gái nhỏ bối rối :
- Anh bị thương ! Máu lúc sáng là của anh .
- Ừ.
Hữu Phong để mặc cho cô gái nhỏ tiếp tục băng bó vết thương ở lòng bàntay, điểm nhìn của anh rơi vào những bức tranh vẽ bằng chì màu dán kíntường.
Đông Vy chột dạ thả tay anh ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-om-tu-vet-gio-qui/2217376/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.