Biên tập: B3
Mạc Hàm bị thương không nghiêm trọng lắm, bắp đùi bị bầm máu một chút, sưng phồng lên, nhưng không ảnh hưởng gì tới việc đi lại.
Bôi thuốc xong có thể ra về, Mạc Hàm dùng tốc độ nhanh nhất đi ở phía trước, Chu Viễn An vẫn theo sau một bước không rời.
Hai người lôi lôi kéo kéo suốt cả một đường, anh đuổi tôi chạy, suýt nữa thì vấp ngã vào xe đẩy trong bệnh viện.
Mạc Hàm cũng biết trong bệnh viện không được gây ồn ào, mặc dù vô cùng muốn mở miệng mắng người nhưng vẫn cố nuốt giận không bùng phát ra ngoài.
Chu Viễn An nhân cơ hội này liền níu chặt tay cô lại, kéo thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Anh nhanh tay khoá cửa, chặn đường Mạc Hàm.
Thế cũng được, đóng cửa vào để cãi nhau.
Mạc Hàm không kìm được nữa giơ chân đạp anh một cước: "Rốt cuộc anh muốn cái gì!"
Không hiểu dáng vẻ cô trở nên chật vật như thế này từ bao giờ, nhìn bóng người trong gương, tóc tai bù xù, mặt mũi hung dữ, cổ áo nhăn nhúm.
Mạc Hàm liếc nhìn một cái, không dám nhận đó là mình.
Một đạp của cô không hề mạnh, đối với Chu Viễn An chỉ như gãi ngứa.
Anh bình tĩnh nói: "Vì sao đột nhiên em bỏ đi mà không nói câu nào? Em đi đâu suốt mấy ngày qua? Tại sao anh không gọi điện thoại được cho em?"
Mạc Hàm dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc nhìn anh: "Tại sao tôi bỏ đi ư? Lý do hẳn anh phải là người rõ ràng nhất chứ? Chẳng lẽ Đào Duyệt chưa nói với anh?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-o/1822329/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.