Biên tập: B3
Mạc Hàm cho rằng mình sẽ nhận được một nụ hôn nóng bỏng của Chu Viễn An.
Nhưng trên thực tế thì cô lại bị một vật thể không biết là cái gì, đen thùi lùi nhào lên người.
Cô bị doạ sợ lùi ra đằng sau mấy bước, mặt mũi trắng bệch.
Chu Viễn An thấp giọng quát: “Tây Tây, quay lại!”
Lúc này cái vật thể đen xì kia mới hơi ngừng lại, nghe lời nhảy trở về mặt đất.
Mạc Hàm định thần nhìn lại, hoá ra là một con chó lông đen, liền thở phào một hơi.
Chu Viễn An chăm chú nhìn cô, hiển nhiên không hề nghĩ tới cô sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“Tại sao hai người lại đến đây?” Anh hỏi.
Mạc Hàm nhún vai: “Em với Mạc Tiểu Dương là hai người cô đơn lẻ loi, không muốn phải đón năm mới trong hiu quạnh, thế nên mới đến tìm anh để nương nhờ.”
Mạc Tiểu Dương cũng bước lên một bước, nắm tay Chu Viễn An, cất giọng líu lo: “Anh Tiểu An, em nhớ anh lắm đó.”
Chu Viễn An xoa đầu cậu bé, rồi nói với Mạc Hàm: “Sao lại không nói trước với anh một tiếng, để anh còn chuẩn bị.”
“Có cái gì mà phải chuẩn bị?” Mạc Hàm nháy mắt, trêu chọc: “Chẳng lẽ anh có em nào ở đây?”
“Nói linh tinh gì đó.” Chu Viễn An ngừng một chút, lại hỏi tiếp: “Hai người định ở đây mấy ngày?”
“Có lẽ là ba, bốn ngày đi.” Mạc Hàm huých huých tay anh, bóng gió: “Có bao ăn không? Có bao ở không?”
Chu Viễn An gật đầu: “Bao, tất nhiên là phải bao rồi.”
Mạc Hàm nhón chân nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-o/1822315/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.