Chương trước
Chương sau
Biên tập: B3
Một tuần sau chuyện kia, cuộc sống của Mạc Hàm từ đầu đến cuối vẫn bình thản không có sóng gió, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
Một ngày nọ, cô ngẫu nhiên chạm trán phải Lâm Đoá Nhi đã lâu không gặp trong căng tin, bấy giờ cô mới biết cô ta đã khoẻ lại, bắt đầu trở về trường học.
Mạc Hàm ngẩng mặt bưng đĩa thức ăn đi thẳng qua người cô ta, lúc chuẩn bị lướt qua, đột nhiên Lâm Đoá Nhi giơ một tay ra chặn cô lại.
Mạc Hàm nâng mắt lên nhìn cô ta: “Làm gì đó?”
Sắc mặt Lâm Đoá Nhi tái nhợt, rõ ràng là cơ thể thiếu máu, thế nhưng càng khiến cho những câu nói sau đó của cô ta trở nên ngạo mạn: “Lần này nể mặt Lý Việt Hải nên mới tạm thời tha cho cô một cái mạng, cô đừng tưởng rằng từ giờ có thể thoải mái vô lo, sẽ có ngày tôi đòi lại món nợ này của chúng ta!”
Ánh mắt cô ta tràn ngập căm hận, Mạc Hàm chỉ sợ nghe thêm mấy câu nữa lại không kiềm chế được mà ra tay đánh cô ta, thế nên không thèm nói câu nào mà vòng qua cô ta bỏ đi.
Nghe như lời của Lâm Đoá Nhi, có vẻ như Lý Việt Hải đã đồng ý với cô ta chuyện gì đó, thế nên cô ta mới mở lòng từ bi mà không tính toán đòi bồi thường với Mạc Hàm.
Biết được điều này khiến Mạc Hàm khó chịu suốt cả buổi chiều.
Cô không biết rốt cuộc thì Lý Việt Hải đang nghĩ gì, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, tại sao lúc này lại đứng ra giúp đỡ.
Nhưng bất kể thế nào thì Mạc Hàm cũng không muốn phải nợ ân tình của hắn.
Giữa trưa ngày hôm sau, cô tới chặn trước cổng trường của Lý Việt Hải.
Hôm nay là một ngày nắng, Lý Việt Hải đang vừa đi vừa nói cười với vài người bạn, cùng bàn bạc xem nên đi đâu để ăn cơm.
Lúc đến gần cổng trường hắn mới nhìn rõ Mạc Hàm, bước chân hơi khựng lại, do dự không biết có nên tránh đi hay không.
Mạc Hàm đã sớm nhìn thấy hắn, cô nhấc chân lên bước nhanh về phía hắn.
Cô đứng trước mặt Lý Việt Hải, ngẩng đầu lên, cất giọng trong trẻo: “Mặc kệ anh có muốn gặp tôi hay không, có mấy câu hôm nay nhất định tôi phải nói rõ ràng với anh.”
Bị cô bắt ngay tại trận, Lý Việt Hải lại thản nhiên như cũ.
Hắn hơi trầm mặc một lát, bảo mấy người bạn đi trước, sau đó cùng Mạc Hàm đi sang một tán cây nói chuyện.
Xung quanh không có người, Mạc Hàm đi thẳng vào vấn đề: “Anh đã đáp ứng chuyện gì với Lâm Đoá Nhi?”
Lý Việt Hải giả ngu: “Chuyện gì là chuyện gì?”
Mạc Hàm nói: “Không thể nào có chuyện tự nhiên cô ta lại không cần bồi thường, anh đã nói những gì với cô ta?”
Lý Việt Hải cười cười: “Đây là chuyện của bọn anh, không cần em phải quan tâm.”
“Như thế nào là không liên quan đến tôi?” Mạc Hàm nhíu mày: “Là tôi đã ra tay trước, đáng lẽ khi xảy ra chuyện tôi nên chịu trách nhiệm mới phải. Lâm Đoá Nhi nằm viện và thuốc thang hết bao nhiêu tiền? Tôi sẽ bồi thường không thiếu một xu, không cần phải nhận sự giúp đỡ của anh.”
“Không cần đâu, chẳng qua anh thấy em thân cô thế cô, tiện tay thì giúp đỡ một chút thôi.” Lập trường của Lý Việt Hải vẫn không thay đổi: “Huống hồ Lâm Đoá Nhi thực sự muốn trả thù em, không phải cứ tiền là có thể giải quyết được, vốn dĩ một chút tiền bồi thường đó đối với nhà cô ấy cũng chẳng đáng bao nhiêu.”
Mạc Hàm không tự chủ được mà nắm chặt quả đấm, từ khi nào mà Lý Việt Hải cũng sẽ dùng cách nói chuyện cao ngạo như vậy với cô?
Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, nói: “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào? Nói ra yêu cầu đi, tôi không muốn phải nợ ân tình của anh.”
Lý Việt Hải ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: “Mời anh ăn bữa cơm đi.”
Mạc Hàm nhướn mày: “Cái gì?”
“Mời anh ăn bữa cơm.”
“…”
Mạc Hàm dò xét nhìn hắn, không hiểu hắn đang muốn chơi cái trò gì: “Anh đã nghĩ kỹ chưa? Chỉ ăn một bữa cơm đúng không? Sau khi ăn xong tôi không còn nợ anh cái gì nữa.”
Lý Việt Hải nhếch mép: “Không thành vấn đề.”
“Được.” Mạc Hàm gật đầu đồng ý: “Anh muốn ăn cái gì?”
Lý Việt Hải nói: “Đồ em nấu.”
“…”
Yêu cầu này của Lý Việt Hải thực sự không đơn giản chút nào, từ đây về đến nhà Mạc Hàm cũng phải mất một tiếng đi xe, cô cũng không có hơi sức đâu mà kéo dài lằng nhằng với hắn.
Cuối cùng hai người tìm được một quán mỳ gần đó, bỏ ra năm trăm tiền thế chấp, ông chủ mới miễn cưỡng giao nhà bếp cho bọn họ mượn một chút.
Mạc Hàm quen tay hay làm, nấu một nồi mỳ hai người ăn, cho Lý Việt Hải thêm quả trứng chiên, thái mấy miếng thịt bò, lại rải đầy hành thơm, như thế là có thể bắc ra.
Mạc Hàm bê hai bát mỳ lớn ra ngoài, đặt ở trên bàn.
Lý Việt Hải không chờ được vội vàng rút ra hai đôi đũa, mình cầm một đôi, đôi còn lại đưa cho Mạc Hàm.
Cô lắc đầu: “Anh ăn đi.”
Lý Việt Hải ngạc nhiên: “Em không ăn sao?”
Mạc Hàm nói: “Sau này không còn được ăn nữa, anh hãy nhân cơ hội mà ăn nhiều một chút.”
Môi Lý Việt Hải khẽ mấp máy, không lên tiếng, cúi đầu ăn từng miếng một.
Ăn hết một bát mỳ, Lý Việt Hải đã bắt đầu no, nhưng vẫn cầm đũa ăn nốt bát thứ hai.
Hắn ợ một cái, đặt đũa xuống, hơi chần chừ cất tiếng gọi.
“Mạc Hàm…”
“Ừm.”
“Thực ra…” Lý Việt Hải chậm rãi mở miệng: “Những lời trong điện thoại của anh đêm hôm đó, không phải là anh cố tình nói như thế, khi đó Lâm Đoá Nhi đang ở cạnh anh, anh phải diễn như thế cho cô ấy xem…”
Lý Việt Hải nhìn cô một cái, lại nói: “Đó không phải là lời thật lòng của anh, đã khiến em khổ sở rồi, thật xin lỗi.”
Mạc Hàm không có phản ứng gì lớn, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Bây giờ nói những lời này thì cũng chẳng còn tác dụng gì, có những chuyện một khi đã xuất hiện vết rách thì sẽ không thể nào vá lại được nữa.
Cô mím chặt môi, mãi đến khi môi dưới trở nên trắng bệch, lúc này mới mở miệng: “Anh càng ngày càng trở nên hèn nhát.”
Lý Việt Hải nhún vai một cái, cười khổ: “Có lẽ là vậy.”
“Đúng rồi.” Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện: “Hồi nghỉ hè em có gọi điện cho anh một lần đúng không? Khi đó ba mẹ anh mới xảy ra chuyện, anh uống quá nhiều, chưa kịp nghe em kể xong đã cúp máy…”
Mạc Hàm nhỏ giọng: “Ừ.”
Hắn xoa bóp mi tâm, cố gắng nhớ lại: “Là chuyện về Từ Đào sao? Hắn ta dùng những video kia để uy hiếp em hả?… Sau đó chuyện như thế nào?”
Mạc Hàm không muốn hắn lại liên quan tới chuyện này nữa, cô chỉ nói qua loa: “Không sao, tôi đã tự giải quyết được rồi.”
“… À.” Lý Việt Hải nhìn cô như muốn nói gì lại thôi, chậm chạp gật đầu một cái.
Đột nhiên điện thoại trong túi rung hai cái, Mạc Hàm lấy ra nghe.
Chu Viễn An hỏi: “Đang ở đâu vậy?”
Mạc Hàm thốt lên: “Ở giữa mùa xuân.”
Chu Viễn An: “…”
Mấy giây sau anh cũng không phản ứng lại, Mạc Hàm tự nói tự cười phì ra tiếng: “Em đang ăn cơm ở ngoài, sao vậy?”
Chu Viễn An hỏi: “Có chuyện gì mà em cười vui vẻ thế?”
“Cười vì anh gọi điện thoại cho em nha.”
Chu Viễn An cũng cong cong khoé miệng, nói: “Ăn cơm xong tới thư viện trường tìm anh nhé.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Có thứ muốn cho em.”
“Được, khoảng nửa tiếng nữa em sẽ đến.”
Mạc Hàm cúp điện thoại, Lý Việt Hải hỏi: “Là Tiểu An gọi sao?”
Mạc Hàm gật đầu: “Ừ.”
Lý Việt Hải khẽ nhếch miệng: “Anh nghe A Phong nói em với Tiểu An đã thành một đôi.”
Mạc Hàm không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận.
Lý Việt Hải không khỏi cảm khái: “Nhớ ban đầu lúc em trốn vào chăn của Tiểu An, bị ba anh bắt được, anh không còn cách nào khác phải đối phó nói rằng hai người là một đôi, không ngờ rằng bây giờ hai người lại thực sự thành…”
Mạc Hàm yên lặng trong chốc lát, sau đó mới cất lời: “Nên cảm ơn vì anh đã tác thành.”
Lý Việt Hải ăn xong miếng cuối cùng, đặt đũa xuống.
Cổ họng hắn như bị một cục xương chặn ngang qua, khó khăn lắm mới thốt ra được một câu: “Chúc hai người hạnh phúc.”
***
Lúc Mạc Hàm tìm được Chu Viễn An ở trong thư viện, anh đang ngồi ở dãy cuối cùng yên lặng cúi đầu đọc sách, đối diện có mấy nữ sinh dè dặt liếc trộm anh, nhưng anh không hề hay biết.
Mạc Hàm rón rén đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống ngăn cản hết những ánh mắt kia.
Mạc Hàm nhét vào trong túi Chu Viễn An một cái gì đó không nhẹ, cô ghé sát tai anh thì thầm: “Em đến rồi.”
Chu Viễn An ngồi thẳng người lên, hỏi: “Cái gì đó?”
Mạc Hàm nhỏ giọng: “Đùi gà bự.”
“…” Anh cảm thấy không còn gì để nói, dùng ánh mắt cảnh báo cô: “Trong thư viện không được phép mang theo đồ ăn.”
Mạc Hàm vô tội giải thích: “Không phải là em sợ anh dùng não quá độ nên đói bụng sao.”
Chu Viễn An không hề cảm kích, đưa đùi gà trả cho cô.
Mạc Hàm xì mặt, cụt hứng: “Anh cũng không phải là người trong ban kỷ luật, tích cực như vậy để làm gì, không ăn thì thôi.”
Chu Viễn An đâu dám chọc giận cô, anh chậm rãi nói: “Em cất giùm anh, lát nữa ra ngoài anh sẽ ăn.”
Mạc Hàm miễn cưỡng đồng ý.
Cô ngồi bên cạnh anh một hồi, cũng không hề lên tiếng quấy rầy anh đọc sách.
Sau đó cô bắt đầu cảm thấy nhàm chán, không có ai để nói chuyện, nên thừa dịp Chu Viễn An không để ý liền tự cho phép bản thân mình ngồi gặm hết cái đùi gà.
Chu Viễn An cũng không nói câu nào, đây là kết quả mà anh đã sớm dự liệu rồi.
Mười phút sau, Chu Viễn An ghi chép xong, mang sách đi trả, dẫn Mạc Hàm ra khỏi thư viện.
Bọn họ ngồi trên khoảng đất trống phía sau vườn hoa, xung quanh không có người, Chu Viễn An lấy từ ba lô ra một cái dây chuyền hình mặt ngọc, đặt vào tay Mạc Hàm: “Cho em cái này, sau này hãy mang theo bên mình.”
Mạc Hàm giơ lên cao, tò mò quan sát một lượt: “Đây là cái gì?”
Không đợi Chu Viễn An trả lời, cô đã thốt lên: “Chẳng lẽ là vật tổ truyền cho con dâu của nhà anh?”
Chu Viễn An khẽ cười một tiếng: “Sáng sớm nay đi ra ngoài làm việc, có đi ngang qua một cái miếu thờ, khi quay lại đã xin cho em một cái.”
Anh thành thạo đút tay vào túi Mạc Hàm, lấy điện thoại ra, giúp cô móc dây chuyền vào, nói: “Đã làm phép rồi, có thể cầu bình an.”
Mạc Hàm thu tay về, cẩn thận quan sát thêm mấy lần, sau đó gật gật đầu.
Cả năm nay quả thật cô có quá nhiều tai nạn, đầu tiên là thi trượt đại học, sau đó suýt chút nữa bị xe đâm, rồi lại bị bắt vào đồn cảnh sát, đúng là nên sớm đi cầu một chiếc bùa hộ mạng thay đổi vận số.
Trước kia Mạc Hàm rất ít khi cầu thần khấn phật, ngược lại Chu Viễn An lại thực sự thành tâm.
Cô nhận lấy dây chuyền ngọc, mỉm cười: “Không biết có thể khiến cuối kỳ em qua môn không?”
Chu Viễn An nhẹ nhàng an ủi cô: “Chỉ cần làm hết sức mình, còn đâu thì dựa vào số trời.”
***
Nghe theo lời của Chu Viễn An, thành tích cuối kỳ của Mạc Hàm cũng không tệ lắm, tất cả các môn đều từ 75 điểm trở lên.
Vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ đông, Chu Viễn An đã tạm biệt Mạc Hàm, ngay ngày hôm sau theo ba Chu trở về quê ăn tết.
Mạc Hàm đăng ký tham gia kỳ kiểm tra sát hạch trình độ để cấp chứng chỉ giáo viên, thời gian còn hai tháng để chuẩn bị, kỳ nghỉ đông này cô mua mấy quyển giáo trình thật dày, định bụng sẽ ở nhà vùi đầu vào học.
Sau khi chị Hồng chuyển nghề, công việc chuyển giao cho người quản lý mới, tuổi vẫn còn trẻ, đối với ai cũng cả vú lấp miệng em. Mạc Hàm luôn bất hoà với cô ta, mấy lần to tiếng khiến cô ta ngứa mắt, thế nên hiện tại những công việc cô nhận được đều kém hơn hẳn so với trước kia.
Cuộc sống của Mạc Hàm trở nên không thoải mái cho lắm, cô đành phải đi tìm vài công việc làm thêm, trong lòng thầm nghĩ sau khi hết hạn hợp đồng chắn chắn sẽ chuyển sang câu lạc bộ khác.
Mạc Hàm đang lên mạng tìm kiếm các thông tin tuyển dụng thì đột nhiên nhận được điện thoại của chị Hồng.
Chị Hồng nói gần đây công ty cô ấy đang sản xuất một chương trình mới, tên là “Thoả thích ca hát”, xuất phát điểm rất thấp, chỉ ở mức trung bình. Nhưng vì hiện tại vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, mà tiếng tăm lại quá kém, số lượng người đăng ký tham gia không đạt yêu cầu đã định, thế nên mới cho phép nhân viên nội bộ đi tuyên truyền rộng rãi trong giới sinh viên, nhằm khuyến khích thêm nhiều người tới tham gia hơn nữa.
Người đầu tiên chị Hồng nghĩ tới chính là Mạc Hàm, vì vậy liền gọi điện thoại ngay cho cô.
Loại chuyện nhỏ nhặt như thế này tất nhiên nếu có thể giúp được thì Mạc Hàm sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Cô đã lăn lộn trong quán bar nhiều năm, cũng coi như là có kinh nghiệm biểu diễn khá phong phú, vì thế không nói hai lời liền tới ghi danh.
Vốn dĩ Mạc Hàm ghi danh chỉ để cho đủ quân số, lại không nghĩ tới sau mấy vòng tuyển chọn, cô đánh bậy đánh bạ thế nào lại lọt được vào top 10 của khu vực Đồng Quan, kết quả này khiến chính cô cũng phải nghi ngờ, không biết có phải là chị Hồng đã giúp cô đi cửa sau hay không.
Dù sao cô cũng đang có quá nhiều việc bận rộn, cuối cùng đành phải dừng bước, không tiếp tục tham gia vòng tuyển chọn tuyến tỉnh và tuyến quốc gia nữa.
Chị Hồng không khỏi tiếc hận, cố gắng khuyên bảo cô mấy câu, cũng luôn mồm ca ngợi với điều kiện nhan sắc và giọng hát của cô, để lọt được vào vòng chung kết quốc gia cũng sẽ không thành vấn đề.
Mạc Hàm biết rõ đó là những câu nói khách khí, không hề coi là thật, nhất là cô cũng không có thời gian làm những chuyện mơ mộng hão huyền này.

Từ trước đến nay Mạc Hàm không hề có thói quen chủ động liên lạc với người khác, đặc biệt là khi cô bận rộn, đầu óc rối loạn hết cả lên, khi đó ngoại trừ Mạc Tiểu Dương thì cô không còn đoái hoài tới ai nữa.
Tuy nói thì nói như vậy, nhưng cô bận việc đến nỗi quên cả đi đón Mạc Tiểu Dương cũng không phải là chuyện hiếm.
Một hôm khi đang tổng vệ sinh nhà cửa, Mạc Hàm vô tình phát hiện ra chiếc ô mà Chu Viễn An để lại, lúc này cô mới nhận ra đã vài ngày rồi mình không nói chuyện điện thoại với anh.
Mấy ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ đông, bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau khá thường xuyên, mỗi đêm đều phải gọi video với nhau, mưa gió cũng không ảnh hưởng.
Sau đó Mạc Hàm dần dần phải làm thêm nhiều công việc, mỗi ngày đều phải dậy thật sớm, đi sớm về khuya, nói chuyện điện thoại đều chỉ nói được vài câu, hoặc là bởi vì cô quá mệt mỏi, hoặc là vì cô còn phải làm thêm việc khác, thế nên đều vội vã ngắt điện thoại.
Vì không muốn quấy rầy cô làm việc nên Chu Viễn An cũng đã cố gắng hạn chế gọi điện cho cô.
Mạc Hàm đem chiếc ô màu đen kia từ trong góc ra ngoài, ngồi trên ghế salon, định bụng sẽ quấn chặt nó lại.
Không biết chiếc ô này đã theo Chu Viễn An bao nhiêu năm, Mạc Hàm luôn thấy anh dùng nó để tới đón cô. Thời gian trôi qua, đầu ô đã bị ma sát đến trắng bệch, hơi mòn một chút, nhưng vẫn bền chắc như cũ.
Để quấn cái ô này mà cô đã phải bỏ ra hết kiên nhẫn của mình, đôi tay khéo léo kia của Chu Viễn An có thể quấn nó thật chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ, thế nhưng bất kể Mạc Hàm dùng cách nào đi nữa thì cũng không thể nào quấn chiếc ô trở về như cũ được.
Sau quá nhiều thất bại, cô chán nản ném nó qua một bên, chờ khi nào chủ nhân của nó quay lại thì sẽ để cho anh tự mình xử lý nó.
Sau khi xong việc, Mạc Hàm gọi điện thoại cho Chu Viễn An.
Ở bên kia Chu Viễn An đang ăn cơm trưa, Mạc Hàm nghe thấy xung quanh rất ồn ào, chắc là họ hàng hoặc bạn bè của anh.
Mạc Hàm nói: “Anh ở bên đó náo nhiệt vui vẻ nhỉ.”
Chu Viễn An che tai, đi tới một chỗ yên tĩnh hơn, trả lời: “Nhiều khách khứa tới nhà, đang hơi ầm ĩ.”
Mạc Hàm hỏi: “Gần đây anh có bận rộn gì không?”
Chu Viễn An đáp: “Không bận gì, em thì sao?”
Mạc Hàm hơi do dự, vẫn quyết định nói cho anh: “Dạo này em đang chuẩn bị cho kỳ thi kiểm tra sát hạch trình độ để cấp chứng chỉ giáo viên, không chắc chắn thì không dám kể với ai, nhưng dạo này em đọc được khá nhiều sách, cảm thấy tương đối tự tin.”
Thực ra cũng khó trách khi Mạc Hàm không có lòng tin với chính bản thân mình, cái nghề giáo viên này bắn đại bác cũng không thấy liên quan gì tới cô. Cô đi học ngày ngày gây hoạ, chuyên gia đối nghịch với giáo viên, không dạy hư học sinh đã là tốt lắm rồi.
Chu Viễn An cũng cho rằng cô đang nói đùa, hỏi: “Em thi chuyên ngành nào?”
Mạc Hàm nói: “Cài này thì tuỳ, chỉ cần có thể được làm chủ nhiệm lớp là được.”
“…” Đột nhiên Chu Viễn An không biết có nên tiếp tục hùa theo hay khuyên cô ngừng cái trò này lại.
Thế nhưng giọng Mạc Hàm lại ít khi nghiêm túc như vậy: “Thực sự em là đang chuẩn bị thi sát hạch mà, anh không tin có thể xem bài văn em viết hồi tiểu học, hồi đó ước mơ của em chính là được làm một người giáo viên nhân dân.”
Chu Viễn An thực sự không muốn đả kích lòng nhiệt huyết của cô, thế nên không còn thấy nghi ngờ lời cô nói nữa.
Hai người trò chuyện về những việc linh tinh tầm mười phút, nhìn thời gian đã muộn, Mạc Hàm không thể không đi nấu cơm trưa.
Khi chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên Chu Viễn An gọi cô lại: “Chờ một chút.”
“Sao vậy?”
“Em… Có phải em quên nói với anh cái gì không?”
Mạc Hàm hơi sửng sốt: “Cái gì là cái gì?”
Giọng Chu Viễn an nhẹ nhàng ôn tồn: “Em nghĩ kỹ một chút đi.”

Mạc Hàm cố gắng nghĩ ngợi một lúc, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ như cũ: “Cái gì nhỉ?”
Đợi hồi lâu, Chu Viễn An khẽ thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, không có gì.”
Nhất thời hai người ở hai đầu dây đều im lặng không ai lên tiếng, chờ đối phương cúp điện thoại trước.
Sau một khoảng thời gian yên lặng, đột nhiên trong đầu Mạc Hàm loé sáng, hét to: “Khoan đã! Em có chút ấn tượng!”
Cô nhấc chân chạy vọt tới bên tờ lịch, nhanh chóng kiểm tra ngày tháng, hai mắt mở to xem qua một lượt.
“… Hôm nay là sinh nhật của anh?” Cô suy đoán.
Chu Viễn An nhẹ nhàng: “Ừ.”
Mạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ngay lập tức căng thẳng.
Cô liếm môi, nhỏ giọng giải thích: “Sinh nhật vui vẻ, thật xin lỗi… Em thường không nhớ được sinh nhật của mọi người, đáng lẽ trước khi đến ngày anh phải nói cho em biết, em không kịp chuẩn bị quà cho anh mất rồi.”
Chu Viễn An nói: “Không cần phải quà cáp, nói tiếng chúc mừng là được.”
Mạc Hàm vội vàng liên tục nói câu “Sinh nhật vui vẻ”. Lại hỏi: “Anh muốn quà gì? Em tặng cho anh.”
Chu Viễn An nói: “Không cần đâu.”
“Anh còn thiếu đồ gì không?”
“Không.”
“Thật sự không thiếu?”
“Ừ.”
Như thế này lại hơi khó, Mạc Hàm nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng quyết định: “Em mua cho anh một cái áo lông thật dày đi, đúng lúc mấy hôm nay có tuyết rơi, có thể mặc.”
Chu Viễn An nói: “Bên này thời tiết ấm áp lắm, không có tuyết rơi.”
“Mấy ngày nữa nhiệt độ sẽ giảm, chắc chắn sẽ giảm.”
“Phía nam sẽ không có tuyết rơi.”
“Nhỡ đâu có thì sao.”
“Chắc chắn sẽ không.”
Mạc Hàm trầm mặc mấy giây: “Vậy anh cứ giữ lại để sang năm mặc, sang năm không chừng sẽ có tuyết.”
Chu Viễn An nói: “Năm mươi năm rồi Phu Châu không có tuyết.”
“…”
Vốn chỉ là một việc nhỏ, cuối cùng lại rơi vào tranh cãi, tính bướng bỉnh của Mạc Hàm nổi lên, dứt khoát chốt lại một câu: “Tóm lại em cứ mua trước cho anh, em không tin quê anh vĩnh viễn không có tuyết rơi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, thở nhẹ ra một hơi.
Thời tiết rất lạnh, nhưng không đến nỗi lạnh quá.
Ánh mắt lướt qua những bông tuyết như ẩn như hiện đang bay phấp phới, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị hoà tan vào trong không khí, không thể nào đến được tay Chu Viễn An đang ở nơi cách xa nghìn dặm.
Phu Châu… Nghe qua có vẻ như là một nơi thực sự xa xôi.
Mạc Hàm thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn chằm chằm vào chiếc ô che mưa đang dựng trong góc tường, đột nhiên cảm thấy nhìn vật lại nhớ tới người.
Chiếc ô của Chu Viễn An không có bất kỳ hoa văn nào, kiểu dáng đơn điệu nhàm chán, nhìn từ xa không hề hấp dẫn ánh mắt.
Cũng giống như con người của anh, phải tiếp xúc qua thì mới hiểu được bên trong.
An tĩnh lại nóng bỏng, khép kín lại thoáng đạt, dịu dàng lại kiên định.
Thế nhưng, đối với Mạc Hàm mà nói thì chiếc ô này đại khái chính là đồ vật liên quan đến nước.
Không nhìn thấy là sẽ dễ dàng quên mất, chỉ khi trời mưa mới có thể nhớ tới nó.
Cô đối với Chu Viễn An… Cũng là như vậy sao?
Đúng lúc này, Mạc Tiểu Dương đi từ trong phòng ra, nhướng mày lên than thở: “Chị, em đói bụng muốn chết… Lúc nào thì được ăn cơm?”
Mạc Hàm ngoắc ngoắc tay với cậu bé, đem cậu ôm vào trong ngực.
Một lát sau, cô nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn đi ngắm biển không?”
Mạc Tiểu Dương trả lời không cần suy nghĩ: “Muốn!”
Trả lời xong mới cảm thấy kỳ quái, cậu bé nháy mắt nhìn Mạc Hàm: “Tại sao tự nhiên chị lại hỏi chuyện này?”
Mạc Hàm mím môi không nói, trong lòng ngẫm nghĩ một phen.
Cuộc thi ca hát đã kết thúc, ôn tập cho kỳ sát hạch cũng đã hòm hòm, cô lại không có ý định về quê ăn tết, mấy ngày tới coi như cũng rảnh rỗi.
Mạc Hàm xoa đầu Mạc Tiểu Dương, hỏi: “Chị đưa em đến Phu Châu ngắm biển nhé?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.