Biên tập: B3
Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn, phát ra ánh sáng mong manh yếu ớt, nhưng cũng đủ để cho hai người trong phòng bớt cô quạnh.
Chu Viễn An nhìn người đang nằm im không nhúc nhích ở trên bàn, lần này quả thực là cô ngủ say như chết, ngay cả lúc Chu Viễn An rút bàn tay đang bị cô nắm ra mà cô cũng không phát hiện.
Liếc nhìn đồng hồ trên tường, Chu Viễn An không thể chậm trễ nữa, vội cầm chiếc áo khoác bước nhanh ra cửa.
Lúc Mạc Hàm tỉnh dậy chỉ thấy đầu đau như sắp nứt ra, Chu Viễn An ra ngoài cũng tiện tay tắt đèn, cô ngây ngẩn ngồi trên ghế, đối mặt với một mảnh đen kịt trước mặt, cô không biết hiện tại mình đang ở đâu.
Trong căn phòng yên tĩnh vắng lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình cô.
Bộ não rất lâu sau mới kịp phản ứng, nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm nay, cô từ trên ghế đứng vụt dậy.
Mạc Tiểu Dương bị cô đuổi đi.
Chu Viễn An đi tìm em ấy sao?
Mạc Hàm lắc lắc đầu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng tí tách rất nhỏ, cô bước tới cửa sổ nhìn một cái, quả nhiên bên ngoài trời đang mưa.
Bóng đêm trải dài, cả thành phố bị bao phủ bởi hơi nước mù mịt, mưa bụi bay bay, xa xa có bóng cây lắc lư.
Ánh mắt nhìn xuyên qua bóng đêm ảm đạm, không tài nào đoán được ở đoạn cuối của màn đêm chứa đựng những gì, có lẽ chỉ có ánh sáng, hoặc cũng có lẽ chỉ toàn bóng tối.
Càng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-o/1822263/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.