Biên tập: B3
Giờ học ký hoạ buổi tối yêu cầu vẽ người, các bạn học trong lớp thay phiên nhau làm người mẫu, trước đó mỗi một người sẽ tự chuẩn bị một tư thế khác nhau.
Tối nay đến lượt của Mạc Hàm, cô đã hao tâm tổn trí nghĩ ra một tư thế đặc biệt khó vẽ – nửa khom người chải mái tóc dài của mình, nửa nghiêng người nhìn về phía sau. Tư thế này mà vẽ không tốt thì sẽ biến thành tác phẩm “Eo gãy”
Vì vậy Tiểu Hồ Tử đã tuyên dương cô, nhân tiện phê bình người làm mẫu lần trước cơ thể quá cứng, hết đứng lại ngồi, chẳng có gì mới mẻ.
Đáng tiếc Mạc Hàm tính toán không được chu toàn, cuối cùng tự làm khổ mình.
Giữ nguyên tư thế đó suốt mười lăm phút không được cử động, thực sự so với chỉ đứng nghiêm khổ sở hơn gấp trăm lần, mỗi phút mỗi giây dường như dài cả thế kỷ.
Sau khi kết thúc cô chỉ cảm thấy đau lưng mỏi eo, hai chân gần như run cầm cập, lúc bước đi cũng phải nhờ Tiểu Nguyệt đỡ.
Mạc Hàm về chỗ ngồi rên rỉ không ngừng, bên ngoài đột nhiên có người gọi một tiếng: “Mạc Hàm! Lê Khả đến tìm cậu này!”
Cô ngừng bóp chân, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy Lê Khả đã lâu không gặp đang đi về hướng này, trong tay còn cầm mấy cái túi nilong đựng hộp cơm.
“Ai nha!” Mạc Hàm hét lên kinh ngạc, lập tức eo không còn mỏi chân không còn đau, vui vẻ đứng lên: “Sao đột nhiên cậu lại nhớ mà đến tìm mình thế?”
Bình thường vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-o/130819/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.