Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy, bao gồm cả các khâu nghiệp vụ của thu mua, bán ra và tồn trữ hai loại thuốc lá rồi. Hôm nay giám đốc Thi của bộ phận kho hàng, giám đốc Vương của bộ phận tài chính và kinh doanh, giám đốc Lý của bộ phận hệ thống đến tìm tôi. Họ cũng dự định sử dụng hệ thống vận dụng phần mềm mà cậu phát triển. Cậu cho thêm một module dự trữ và vận chuyển, dời kho, thêm một trường số thứ tự nhập kho hàng… Ừm, cậu vất vả thêm một hôm, đừng trực ca đêm nữa. Tranh thủ thời gian đến bộ phận kho hàng tìm giám đốc Thi để hiểu thêm về quy trình nghiệp vụ nhập kho… Lần đầu làm thiết kế dự án đã đụng phải hệ thống lớn ứng dụng xuyên các bộ phận, cố gắng lên nhé!”

Xem xong quy trình, giám đốc Lưu đưa cho một số gợi ý rồi định hướng cho bước tiếp theo của Kỳ Chấn Đông, sau đó mới hài lòng về nhà.

“Có lẽ chỉ huy lại không kịp ăn bữa tối rồi”, kỹ sư Hoàng chạy đến xem quy trình, lẩm bẩm nói rồi xoay người trở về phòng máy chủ tiếp tục làm việc.

“Cậu cũng không ăn à?”, Kỳ Chấn Đông quan tâm nhắc nhở.



“Làm xong chúng ta đi ăn khuya nhé?”, kỹ sư Hoàng vừa đi vừa nói.

“Cẩn thận bị bệnh dạ dày đấy! Hình như trong văn phòng chỉ huy có bánh mì, tôi lấy qua giúp cậu nhé?”

“Không cần đâu, tối nay hẹn đi ăn đồ nướng với bạn, hôm nay chỉ huy không chuẩn bị nhiều bánh mì đâu”.





Hai “con mọt” kỹ thuật không có nhiều chủ đề nói chuyện, hai người chỉ trò chuyện vài câu với nhau rồi mỗi người bắt đầu làm việc của riêng mình.

Sau khi Kỳ Chấn Đông hoàn thành phần lập trình bị hoãn lại tối qua thì đã đến thời gian tuần tra lúc một giờ sáng, không biết kỹ sư Hoàng đã rời đi lúc nào. Cũng không biết vì sao gần một ngày không được ngủ ngon mà Kỳ Chấn Đông không thấy mệt mỏi, ngược lại còn thấy tinh lực dồi dào, tràn đầy năng lượng.

Sau khi hoàn thành công việc kiểm tra theo thường lệ, Kỳ Chấn Đông nhớ lại cuộc gặp tình cờ đêm qua, anh không khỏi kiểm tra lại không gian nhẫn. Phần mì gà mua dư lúc trưa vẫn còn ở trong không gian nhẫn, anh lấy ra, phần mì đó vẫn còn nóng hôi hổi, không gian nhẫn còn có thể giữ nhiệt và độ tươi ngon của thức ăn sao? Sau này không cần lo lắng về đồ ăn khuya nữa rồi, bánh mì của chỉ huy cũng không ngon lắm. Tất nhiên cũng khỏi cần phải cân nhắc về tủ lạnh, đỡ lo cũng đỡ tốn.

Kỳ Chấn Đông lấy đũa ra, gắp một miếng bỏ vào miệng, thích thú khen: “Ừm, rất giống với mùi vị khi ăn ngay ở cửa hàng, không thay đổi gì. Sau này gặp được đồ gì ngon thì cứ mua bỏ vào trong này, mẹ cũng không cần lo lắng mình bị đói”, anh vừa ăn bữa khuya còn nóng hôi hổi vừa thầm quyết định một trong những cách sử dụng sau này của chiếc nhẫn.

Anh vừa ăn vừa nhân tiện quan sát khu lưu trữ mà hai người đã thương lượng sẽ để cho Lão Kỳ sử dụng. Thứ này đã chiếm dụng vài mét khối không gian rồi.

Người này tận dụng không gian nhẫn rất nhanh! Hôm nay mới phát hiện chức năng của không gian nhẫn nên không chút chần chừ sử dụng ngay. Ừm, xem xem có cái gì đây? Kỳ Chấn Đông vô cùng tò mò không biết Lão Kỳ sẽ bỏ đồ gì vào trong không gian nhẫn.

Kỳ Chấn Đông và Lão Kỳ cứ cảm giác họ là hai người khác nhau, đều sẽ có những vật dụng của riêng mình muốn cất giữ vào không gian trong nhẫn, giữa hai người còn chừa lại chút “riêng tư”, dù sao không gian nhẫn cũng đủ lớn. Không gian cực lớn 30×30×30=27000 mét khối cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, phải tận dụng triệt để. Nhưng không gian nhẫn có lớn đi chăng nữa cũng phải có quy tắc sử dụng hợp lý. Nếu hai người cứ tùy tiện sử dụng, tùy tiện bỏ đồ lung tung vào trong đó, khi ít đồ thì không nói, nhỡ đồ đạc quá nhiều thì sẽ rất lộn xộn, rất bất tiện khi muốn tìm đồ.

Hai người bàn bạc với nhau cuối cùng phân chia ra hai bên trái phải, mỗi người một bên, không có gì đặc biệt thì cứ dùng trong khu vực của riêng mình. Khu vực trung tâm là nơi trao đổi của hai người, cũng là khu vực công cộng, có đồ gì cần đưa cho đối phương thì cứ đặt ở đó, cũng tiện cho đối phương kịp thời phát hiện.

Còn một rắc rối nữa đó là phương thức giao tiếp của hai người rất thụ động, không thể réo gọi nhắc nhở người còn lại ngay lập tức. Muốn nói gì đó với người kia thì chỉ có thể viết lên giấy rồi ném vào không gian nhẫn, đợi lúc tự đối phương phát hiện ra, như vậy rất thụ động. Thế nên hai người chia không gian nhẫn thành ba vùng như phân vùng ổ cứng.

Kỳ Chấn Đông có một loại phấn khích không thể giải thích được khi nhìn lén đồ của người khác, anh bắt đầu cẩn thận quan sát đồ vật lưu trữ riêng tư của Lão Kỳ. Đồ vật riêng tư của Lão Kỳ rất phức tạp nhưng lại được sắp xếp một cách gọn gàng. Trái cây và rau tươi được xếp theo mùa, còn bỏ rất nhiều thịt gà, thịt vịt, cá đã được giết mổ các thứ vào, tên này đi cướp chợ về à? Chất đầy thịt rau vào bên trong như vậy là định biến không gian nhẫn thành tủ đông bảo quản đấy à. Tất nhiên còn bảy tám loại thuốc cần thiết cho những người nghiện thuốc và ba bốn cái bật lửa. Không sai, đồng chí Lão Kỳ chính là một người nghiện thuốc, gã phải đảm bảo mọi lúc mọi nơi đều phải có thuốc có bật lửa, không cần phải ngậm điếu thuốc rồi đi khắp nơi tìm bật lửa, cũng không cần phải có bật lửa mà không có thuốc…

Ừm, nhiều trà Phổ Nhĩ như vậy, có hơn hai mươi bánh trà Thất Tử, gã muốn uống đến hết đời luôn đấy à? Bốn năm bộ tách uống trà khác nhau, có một ấm lớn trà Phổ Nhĩ đã được pha sẵn, còn có một chiếc ghế Tiêu Dao, sáu cái ghế đẩu, mười hai cái cần câu, nhiều loại mồi câu, túi lưới, xô nhựa, nước đóng chai… Cờ vây Vân Tử, bàn cờ gỗ được khắc thủ công, bàn ghế gỗ mây… Cũng có không ít sách, mấy thứ kia là gì vậy? Xích chó, thức ăn cho chó… toàn là mấy thứ linh tinh thế này? Lão Kỳ này xem không gian nhẫn thành phòng tiện ích chứa đồ à?

Kỳ Chấn Đông dở khóc dở cười, Lão Kỳ này không được bình thường, rốt cuộc gã đang đóng vai gì bên đó vậy, đàn ông nội trợ sao? Người không nghề nghiệp? Người nghỉ hưu? Người nuôi chó? Gã mới 45 tuổi thôi! Chính là độ tuổi hoàng kim của đàn ông, cách sống vô trách nhiệm này của gã cũng quá nát rồi, phải nói chuyện rõ ràng với gã mới được.

Kỳ Chấn Đông từng hỏi về tình hình của Lão Kỳ nhưng gã không nói cho Tiểu Kỳ về tình hình thực tế của gã, chỉ nói vẫn ổn. Nhìn thái độ lười nhác và mệt mỏi với cuộc đời của gã, nếu không có cuộc gặp vượt không gian lần này thì tương lai của mình không tốt đẹp mấy! Kỳ Chấn Đông nghĩ thầm rồi than trách Lão Kỳ đang hủy hoại tương lai của anh...

Khu cất đồ chung có đồ mới, một tập tài liệu dày cộp, một thỏi vàng lấp lánh và một cái đĩa CD. Xem ra lượng thông tin lần này khá lớn, Lão Kỳ cũng làm không ít.

Trước tiên Kỳ Chấn Đông lấy tài liệu in ấn mở ra đọc… Đọc xong, Kỳ Chấn Đông hít sâu một hơi, sau đó trịnh trọng đặt tài liệu trong tay vào lại không gian riêng.

Lão Kỳ rất rõ ràng về tình trạng quá khứ của mình, dựa vào đánh giá cơ bản về mốc thời gian tháng 4 năm 1996, Tiểu Kỳ lúc này có thể làm rất ít “việc lớn”, hiện tại, hoàn cảnh gia đình mình cũng không thể giúp được Tiểu Kỳ làm việc lớn kinh thiên động địa gì.

Lúc đó, tình hình kinh tế trong nhà mình rất khó khăn, bà nội già yếu, mẹ đau ốm, em gái còn đang học cấp ba. Trước khi anh đi làm, cả nhà chỉ dựa vào một mình bố làm nông để duy trì cuộc sống. Sau khi đi làm, anh đã có thể san sẻ phần nào gánh nặng đè lên đôi vai của bố nhưng mức lương lúc đó của anh không cao, cũng chỉ xem như góp một phần nhỏ vào mức sống của gia đình chứ không thể thay đổi được tình trạng kinh tế và mức sống trong nhà.

Vào thời điểm đó, mức lương trung bình hàng tháng của các doanh nghiệp cũng chỉ có bốn năm trăm đồng. Mọi người đều nói tập đoàn thuốc lá Nam Thiên có thu nhập cao nhưng chẳng qua cũng chỉ có tiền thưởng hàng năm cao hơn các doanh nghiệp ở địa phương khác bốn năm ngàn mà thôi.

-------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.