Văn phòng của bác sĩ Stanley Kaplan ở đường Năm Mươi Ba và Đại lộ Park. Bà Ruth cho Ariana bước xuống ngay cửa, rồi tìm chỗ đậu xe.
Vị bác sĩ lớn tuổi mời Ariana ngồi và hỏi:
-- Sao, cô cảm thấy thế nào?
Lần trước ông khám cho nàng khi nàng mới về nhà bà Ruth, lúc đó nàng xanh xao, sợ hãi. Bây giờ thì trông nàng khoẻ và đẹp hơn. Tuy nhiên vẫn còn những nét ám ảnh của đau thương quanh đôi mắt nàng, mà đáng lẽ ra trong sáng và nhanh nhẹn lắm. Ông hỏi lại:
-- Sao? Vẫn còn chóng mặt, nôn mửa và ngất xỉu à?
-- Vâng, vẫn cứ bị những cơn ác mộng, tuy là không thường xuyên.
-- Vâng, trông cô có vẻ ngủ được nhiều đấy chứ.
Nàng cho ông biết là gần như sau mỗi bữa ăn nàng đều thấy mệt mỏi và ớn lạnh. Ông hỏi:
-- Bà Ruth có biết chuyện đó không?
Ariana lắc đầu. Ông liền dặn:
-- Cô nên nói cho bà ấy biết. Và cô phải có chế độ ăn uống riêng. Bữa nào cô cũng thấy như vậy à?
-- Hầu hết ạ !
-- Hèn gì cô gầy thế. Trước đây cô có bị thế không? Cô bị đau bao tử?
-- Chỉ từ khi tôi đi bộ đến Paris. Có lần suốt hai ngày tôi không ăn gì cả, và vài lần tôi ăn các món không được vệ sinh...
Ông bác sĩ gật đầu, hỏi thêm:
-- Thế còn chứng ngất xỉu?
-- Thường xảy ra luôn.
Ông bác sĩ bỏ bút xuống, nhìn Ariana một hồi lâu, mới nói:
-- Cô Ariana. Tôi cần cô nói rõ tất cả những gì trong quá khứ. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-nhan-tinh-yeu/1415345/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.