Chương trước
Chương sau
Tít…tít…..

Tiếng ngắt máy không thương tiếc. Vậy là anh có kịch hay để coi rồi, để xem lần này Minh Hàn làm gì với mối tình này, bỏ nhà lần nữa hay kinh qua tình yêu màu xám một lần rồi thì sẽ chọn gia nghiệp.

Minh Hàn hộc tốc chạy vào bệnh viện, anh biết Vũ Phong nằm ở bệnh viện nào vì anh đã đến thăm bệnh rồi. Dừng ở khu vực cấp cứu Minh Hàn nhìn giáp phòng cấp cứu không thấy Anh Kỳ, anh lập tức đến quầy trực gấp gáp hỏi người bệnh tên Anh Kỳ.

– Không có ai tên Anh Kỳ được đưa vào đây cả._ cô y tá trả lời_

Không thể nào, bệnh viện Vũ Phong nằm thì chắc chắn là chỗ này rồi. Anh không thể nhầm được.

– Cô kiểm tra lại xem, có khi nào đưa lên phòng rồi không.

Cô ý tá cũng đáp ứng tra trong máy một lát rồi trả lời. Không có người này chắc nịch.

– Cô tìm kỹ lại giùm tôi đi, chắc chắn có mà._ Minh Hàn bắt đầu mất kiên nhẫn, gắt gỏng với cô y tá trực_

– Tôi kiểm tra rồi không có, anh hỏi lại xem có đúng là vào đây không.

Minh Hàn còn đang đôi co với cô y tá trực không để ý phía sau một ánh mắt tức giận nhìn anh.

– Đi thôi, đừng để ý.

– Nhưng tôi không chịu được, con mình thương nó thế mà tới cái tên nó cũng nói sai. Tôi phải cho nó một cái tát mới hả giận.

– Nó không biết thì từ nay không dây dưa càng tốt chứ sao, giờ nó gặp nhau bà nghĩ sẽ thế nào. Bà biết thằng Long vẫn còn buồn chuyện tình cảm mà. Đi thôi, không thằng Long tỉnh lại thì không ai lo.

Hai người chính là cha mẹ Anh Kỳ, ông bà chắc chắn nhận ra gương mặt người đàn ông làm con trai họ đau khổ, họ nghe anh ta tìm con trai mình đâm lo nhưng khi phát hiện tới cái tên hắn ta cũng không biết không hiểu sao bà đâm ra rất giận, bà muốn ngay lập tức tát hắn vài cái đòi công bằng cho thằng con mình.

– Anh có lộn tên không?_ cô y tá đã bắt đầu bực mình_

– Không thể nào.

– Vậy nhầm bệnh viện rồi.

Nhầm, không… anh quên mất phó viện là chỗ quen biết. Anh vội đi tìm người đó nhờ hỏi giùm. Cũng không có, vậy chỉ còn một người cần hỏi.

Rầm…. Cánh cửa phòng bênh bật mở, Minh Hàn lao vào túm áo Vũ Phong nói như hét.

– Nói, em lại bày trò gì hả. Sao dám nói Anh Kỳ nhập viện. Lần trước cũng vậy, ý em là gì đây.

– Em có nói sai gì đâu. Em có lòng tốt thông báo cho anh biết còn chưa nghe tiếng cám ơn đã thấy động tay động chân rồi.

– Nếu em không bị thương anh sẽ không nương tay đâu.

– Cám ơn anh còn nghĩ tới thằng em này đang bệnh. Giờ thì buông tay đi….

Minh Hàn còn đang bốc hỏa trợn mắt nhìn Vũ Phong thì anh bị lôi ra.

– Chuyện gì vậy, sao hai người lại…?

Tùng vào đến thấy hai con gấu đang đấu mắt liền kéo ra. Vũ Phong phủi phủi chỗ áo bị Minh Hàn name, hất mặt.

– Có người tìm không được người yêu lại vào chất vấn anh.

– Toàn Hiếu bị gì à?

Lần này cả Vũ Phong và Minh Hàn chưng hửng trước câu hỏi của Tùng. Minh Hàn ấp úng.

– Không, anh tìm Anh Kỳ.

– À, _ Tùng liếc nhìn Vũ Phong đang nhàn nhã dựa vào thành giường. Anh Kỳ vừa nhập viện mà Minh Hàn đã tới thì trăm phần trăm cậu biết ai thông báo rồi._ Anh Kỳ nằm cách phòng này năm phòng về bên phải, phòng 515.

Minh Hàn cám ơn Tùng rồi vội quay ra. Tùng lườm lườm nhìn Vũ Phong.

– Anh báo cho anh ấy hả? Để làm gì? Mà tại sao Minh Hàn biết anh nằm ở đây, em có thấy người nhà anh vào thăm đâu.

– Minh Hàn cần gì vào trong giờ thăm bệnh, anh ta tới hai lần rồi, lúc nào cũng là đi cùng bác sỹ khám thôi.

– Hèn gì.

– Nhưng sao Minh Hàn không tra được phòng Anh Kỳ?

– Tra tên Anh Kỳ làm sao ra, Anh Kỳ thực sự tên Long.

– Không phải chứ, hắn đến tên người mình yêu cũng không biết. Vất vả đây.

– Thôi chết, em chạy sang bên Anh Kỳ một lát.

– Này mới về mà. Anh khát.

– Tự lấy đi.

Tùng vọt mất, cậu quên là Minh Hàn sẽ đụng phải cha mẹ Anh Kỳ, trời lại một trận cuồng phong nữa đây.

Minh Hàn nhìn bảng tên bệnh nhân trước phòng 515. Nguyễn Anh Kỳ Long, Minh Hàn nhìn quanh, đúng khu này là khu phòng bệnh cao cấp, một phòng chỉ một người, tổ hợp mọi thông tin nãy giờ thì quả nhiên người anh cần tìm không phải là Anh Kỳ mà phải là Kỳ Long mới đúng. Anh không biết mình nên khóc hay nên cười, hèn gì anh tra thông tin tìm cậu mãi cũng không tra ra chỉ đơn giản anh đã đưa thông tin sai lầm.

“Nguyễn Anh Kỳ Long”

Minh Hàn lẩm nhẩm trong miệng rồi đứng ngây trước cửa.

– Cậu làm ơn tránh đường, ở đây không tiếp người đến thăm bệnh.

Minh Hàn nhìn về phía người nói chuyện với mình, một người phụ nữ với vẻ ngoài rất dịu dàng nhưng hai mắt đang rất tức giận.

– Thưa bác, cháu đến thăm Anh Kỳ…..Long…

– Con tôi không cần cậu thăm. Về đi đừng tới làm phiền chúng tôi.

Minh Hàn đã biết mình đang gặp ai, nhưng anh chưa hiểu vì sao mình lại bị đón tiếp nồng hậu như vậy. Anh cố gắng lần nữa

– Con là bạn của Long con nghe cậu ấy….

– Chúng tôi hoan nghênh bạn của nó tới thăm nhưng riêng cậu thì không tiếp, xin về cho.

Nói rồi bà đẩy cửa vào trong rồi đóng sập không thương tiếc, bỏ Minh Hàn đứng lặng đó.

…………….

Tùng kéo Minh Hàn từ bên kia về phòng bệnh Vũ Phong, đẩy anh ngồi xuống ghế sô pha, rót cho anh tách trà nóng uống cho tỉnh táo trước con mắt hình viên đạn của Vũ Phong.

– Anh chưa gặp được Anh Kỳ, cậu ấy không sao chứ?

– Không sao, bác sỹ bảo stress quá nặng, cộng bỏ ăn tự làm khổ mình. Tỉnh lại chắc phải đi gặp bác sỹ tâm lý thôi.

– Họ không cho anh vào.

– Dĩ nhiên.

Tùng bắt đầu nói. Cậu thấy nên cho Minh Hàn biết nhiều về Anh Kỳ và gia đình của Anh Kỳ để Minh Hàn tự quyết có tiếp tục đi con đường này không hay rút lui, cậu cũng muốn sớm giải quyết chuyện này không muốn Anh Kỳ cứ giằn vặt mãi. Nghe tới đâu mặt Minh Hàn tối lại tới đó, anh chưa từng nghĩ đến việc Anh Kỳ đã chịu nhiều đau khổ như vậy chỉ vì trót yêu anh.

– Tôi làm gì bây giờ?_ giọng Minh Hàn thiểu não_

– Em không biết, em không phải anh hay anh Anh Kỳ. Nhưng em biết sau khi gặp anh về Anh Kỳ đã rất đau khổ. Anh ấy rất đau vì không thể đến với anh mà bỏ cha mẹ lại lần nữa… ờ….chắc cũng có phần là do không tin việc anh có thể vì anh ấy mà chịu đi thuyết phục cha mẹ anh ấy chấp nhận chuyện của hai người nên cuối cùng anh ấy cứ suy nghĩ lung tung thành ra như bây giờ.

– Là lỗi của tôi hết.

– Cũng không chắc là lỗi của anh, anh không yêu anh ấy thì chỉ trách anh ấy cố chấp quá thôi, tự làm tự chịu.

– Em… anh biết lỗi mình nặng lắm. Em không cần phải nói những lời như thế, nếu gặp Anh Kỳ xin hãy nói với cậu ấy anh sẽ đi xin với cha mẹ cậu ấy chấp nhận anh

Tùng gần như nín thở vì lời Minh Hàn nói, cậu không dám tin những gì mình vừa nghe.

– Anh có chắc anh làm được không, rồi có bỏ dở giữa chừng không, rồi có vì ai đó mà lần nữa bỏ rơi anh ấy không! Anh hãy nghĩ kỹ rồi hãy làm đừng để anh Anh Kỳ hy vọng rồi lại thất vọng.

– Tôi chắc chắn làm được, bảo Anh Kỳ đừng lo lắng nữa. Hãy an tâm dưỡng bệnh, tôi sẽ tìm cách tiếp cận cha mẹ cậu ấy.

Minh Hàn ra về quên cả chào Vũ Phong, Tùng nhìn Vũ Phong hỏi:

– Sao không thấy anh nói gì từ nãy giờ thế?

– Nói gì bây giờ, anh đang bận thưởng thức gương mặt thiểu não của Minh Hàn mà, thật đã.

– Anh nói thật không đó.

Thật ra Vũ Phong ngồi nghe chuyện của Anh Kỳ bỗng anh chực nhớ Tùng cũng có cha mẹ, anh thấy lòng chao đảo. Anh chưa cân nhắc tới chuyện này. Anh không cần để ý tới gia đình mình nhưng chắc chắn Tùng để ý, vì từ khi anh biết cậu thì mọi việc cậu làm đều vì gia đình. Tự dưng anh mất hứng chọc phá Minh Hàn, anh đang muốn biết Minh Hàn làm cách nào thì đúng hơn.

……………

Bốp….. một cái tát tai như trời giáng, Minh Hàn từ bé chí lớn chưa từng ăn bạt tai bao giờ. Nhưng anh không nói gì, anh im lặng tiếp tục câu anh đang nói.

– Xin hai bác cho con một cơ hội, con sẽ chăm sóc Kỳ Long thật tốt.

– Chăm sóc thật tốt, tới cái tên nó cậu còn không biết mà dám đòi yêu thương gì nó. Cậu cứ đi đường cậu, con chúng tôi chúng tôi tự biết lo.

– Không biết tên cậu ấy là lỗi của con, nhưng không vì vậy mà con thay đổi ý định muốn sống cùng cậu ấy. Con sẽ làm mọi việc để chuộc lỗi.

– Không.

– Hai người thôi đi, đừng tranh cãi trước mặt con, hai người làm nó sợ đó.

Khuôn mặt Anh Kỳ sợ hãi nhìn hai người trước mặt đang tranh cãi, thực ra là mẹ cậu rất lớn tiếng.

– Nó đã ra nông nỗi này, đừng ở trước mặt con làm những điếu khiến nó kích động thêm.

Cha Anh Kỳ thấy con mình kỳ lạ cộng với bệnh án của bác sỹ đưa ra đã tra hỏi Tùng nguyên nhân dẫn đến việc làm cho Anh Kỳ stress quá nặng. Ông thấy Tùng mấy ngày trước khi Anh Kỳ phải nhập viện Tùng lui tới thường xuyên ông đoán phải hỏi Tùng trước nhất.

Cậu cũng nói thật, cậu nghĩ mình nên khai thông một con đường cho họ dễ cân nhắc hơn là cứ mò mẫm mãi. Ông cũng rất đau khi nghe thằng con mình vì không muốn lại tiếp tục làm cha mẹ buồn đã ép mình không đáp lại tiếng trái tim nó kêu gọi. Ông đang cân nhắc việc chấp nhận một đứa con trai không giống với những đứa con trai bình thường khác hay cứ tiếp tục nhấn chìm nó trong đau khổ rồi cuối cùng có thể ông mất nó luôn.

Ngày lại ngày Minh Hàn túc trực trong bệnh viện, mặc cho những lời mắng nhiếc của mẹ Anh Kỳ, mặc cho Anh Kỳ chẳng nhận biết anh là ai. Mỗi ngày anh đều tới…. Cha Anh Kỳ nghe lời bác sỹ quan sát con trai để tìm hiểu cái gì làm cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Trạng thái như thế nào tốt thì tiếp tục phát huy để làm dịu tinh thần con trai để dần kéo nó trở về. Và ông thấy, những khi không có mẹ ở đây ông không gây căng thẳng với Minh Hàn thì khuôn mặt Anh Kỳ rất thư thái. Như Tùng từng nói nó quá lo chuyện ông bà không chấp nhận người nó yêu nên nó lãng quên hiện thực tìm ảo giác ngọt ngào hơn mà sống.

Ông bảo vợ ông ngọt ngào vui vẻ với Minh Hàn trước mặt con quả nhiên mắt nó ánh lên vui vẻ, đôi mắt có thần hơn. Thật khó khăn cho ông khi thuyết phục bà làm chuyện đó, nhưng thu hoạch không tồi.

Một tối như mọi tối của mấy tuần qua, ông nhìn thấy Minh Hàn ngồi trong hành lang bệnh viện giải quyết giấy tờ mà nhân viên anh ta đưa tới. Minh Hàn gần như là ở trong bệnh viện luôn rồi. Ông thở dài, chọn một chỗ ngồi vừa đủ gần để có thể nói chuyện với anh.

– Cậu làm vậy để làm gì, cậu thuyết phục được chúng tôi thì sao? Giờ đây nó đâu có nhớ cậu là ai. Ăn phải có người đút, tắm phải có người chăm…..cậu mang một người tâm thần về làm gì.

– Bác đừng nói vậy, con không từ bỏ em ấy đâu cho dù em ấy có trở nên thế nào đi nữa. Nếu cần con có thể mang em ấy đi, nhưng em ấy rất muốn con thuyết phục hai bác chấp nhận mối quan hệ của tụi con nên con sẽ đáp ứng. Chừng nào hai bác còn chưa chấp nhận con sẽ còn theo hoài.

– Cậu nói chắc quá, sao ngày trước không chấp nhận nó, bây giờ cậu nghĩ có muộn quá không.

– Không, sẽ không muộn chừng nào Anh Kỳ còn yêu mến con. Con chỉ có thể bỏ cuộc khi em ấy không yêu con nữa.

– Cho dù bây giờ nó như đứa trẻ chẳng nhớ cậu là ai….. và cũng chẳng nhớ chúng tôi là ai.

– Không phải không nhớ hai bác là ai, cậu ấy rất vui khi hai bác không giận dữ khi gặp con, chứng tỏ điều đó làm cậu ấy nặng lòng nhất.

– Tùy cậu.

Nói rồi ông bỏ đi, hôm nay ông ở lại trông thằng con cho vợ ông về nhà. Từ ngày thí nghiệm của ông hiệu quả có lẽ bà cũng hiểu ra muốn có lại đứa con này đành phải chấp nhận tình yêu trái khoáy của chúng nó. Bà đã chịu về nhà nghĩ chứ không thì không chịu rời một bước sợ Minh Hàn sẽ tiếp cận con mình.

– Cứ coi như có thêm một thằng con trai đi._ Ông nói như vậy với bà vợ đang khóc nấc. _

Tùng tức điên khi cậu chẳng thể cạy miệng Vũ Phong nói thêm bất kỳ một lời ngọt ngào nào sau lần đó nữa. Tùng bực bội gõ gõ vào cái nồi đang đặt trên bếp, miệng lẩm bẩm:

– Cho thuốc chuột vô cho chết luôn, cái đồ…

– Cái đồ gì?_ Xuân nheo nheo mắt nhìn Tùng đang ở trong bếp của Four vừa làm đồ ăn vừa lầm rầm rủa.

Four phải tạm đóng cửa do người kinh doanh chính phải nhập viện, và cái người phụ chính thứ nhất cũng lăng xăng chạy ra chạy vô bệnh viện tuốt. Tùng nhìn Xuân đang tới dọn dẹp quán giữ cho Four không quá bụi bặm.

– Nghe nói mấy tuần nay cuối tuần nào cậu cũng theo thằng Sơn về nhà tui hả?

– Chứ biết làm gì, thất nghiệp tạm thời. Nhưng mà nè cậu nhắm coi chuyện cha mẹ cậu định hỏi út Nhàn cho cậu đó, coi bộ hai ông già hăng lắm nghen.

– Gặp rồi hả?_út Nhần ý_

– Ừ, lần nào về cũng theo thằng Sơn qua bên đó chơi, cũng dễ thương lắm. Mẩu người vợ đảm đang…. Mà cậu bàn với Vũ Phong chưa? Đằng nào hai người cũng rõ ràng rồi.

– Cậu có biết tại sao Anh Kỳ bị stress dù Minh Hàn đã bảo rằng yêu anh ấy?

– Biết, vì dù có yêu nhưng chắc gì Minh Hàn chịu khó vì anh ấy mà đấu tranh.

– Đúng vậy, tui với anh Anh Kỳ cũng giống nhau, người ta xưa nay chưa từng xem trọng mình chỉ mình cầu cạnh người ta….haizzzz.. nhìn Anh Kỳ như vậy cứ như nhìn vào tương lai của chính mình vậy……chán……..

– Vậy chấp nhận về lấy vợ hả? Út Nhàn cũng được lắm đó.

– Không muốn._ Tùng lắc lắc đầu chán nản_ Mấy hôm nay đang dò dò ổng coi sao mà ổng cứ cà lơ hoài.

– Ừ, đợi tới khi cha cậu lên tới trên này, đến gặp Vũ Phong xin cho cậu nghĩ phép về cưới vợ lúc đó ba mặt một lời bàn luôn cho tiện.

– Làm gì có chuyện đó._Tùng nhăn nhó phản bác_ đứng nói xui.

– Làm gì có? Chủ nhật rồi về dưới chơi tui nghe cha cậu hứa với ông xui tương lai như vậy đó.

Tùng thiếu điều muốn quăng luôn cái muỗng trên tay. Mặt ngu ra….

– Bác trai từng lên tận trên này chỉ để cám ơn Vũ Phong rồi phải không? Nghe bác nói ông chủ cậu hiền lành dễ gần lắm…..

– Chết tui rồi, có nói khi nào lên thiệt không?

– Nói kỳ này gọi mà cậu không về là lên. Lên thiệt đó.

– Hôm qua có gọi điện lên kêu rồi._ Tùng ngắc ngứ nói với Xuân_

– Thì cho con rể gặp cha vợ luôn đi, dù gì bác cũng có thiện cảm với Vũ Phong rồi mà.

– Nhưng….. lần trước tới …đâu có gặp… Vũ Phong…..

– Chứ gặp ai?_ Xuân trợn mắt_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.