Bữa tiệc cuối tuần, đồng nghĩa với việc cậu không thể đánh võ đài. Cậu phải báo lại với tên Lý thôi. Nhưng hình như cuối tuần này võ đài không lên đèn. Hôm qua cậu nghe loáng thoáng tụi đầu gấu nói vậy. Hình như các VIP có việc gì đó mà cuối tuần này không ai tới chơi. Nhưng công việc cậu quả là rất nhiều. Càng ngày cậu chẳng còn nhiều thời gian quanh quẩn bên Vũ Phong. Cậu cũng biết là mình hiểu anh ta chưa tới nơi tới chốn, như vậy không thể gọi là yêu một người. Đành vậy, cậu chẳng thể làm gì hơn với khả năng của mình. Khăn gói cho kịp chuyến bay ra Huế trưa nay. Cậu không còn thời gian để chuẩn bị. Bữa tiệc sẽ diễn ra tối nay, ở một nhà hàng măm sao. Còn nó nằm ở đâu cậu cũng chưa biết. Mười một giờ đêm, cậu thở phào vì người khách cuối cùng cũng ra về. Tiệc tất niên của khách sạn. Toàn khách VIP, cũng có một số người cậu quen mặt. Quẳng bộ đồ bếp ra, cậu lại quảy ba lô đi. Cậu lội bộ về khách sạn, nhưng gió sông Hương thật mát làm người ta dễ chịu. Tùng dừng lại hít ít không khí trong lành. Cậu chợt nhớ tới Minh Hàn, người chủ của một quán bar ở Huế. – “Nó ở đâu nhỉ, nếu bây giờ tới đó không biết có tiện không.” Nhưng cậu nhắc tiền không linh chứ nhắc người linh vô vùng. Đang đứng nhăn nhở để xem coi đi bar một chuyến hay về nhà trọ nghỉ, thì một giọng gọi giật cậu. – Tùng, Tùng phải không? – À. Anh Minh Hàn. Thiệt phải nhắc tiền đỡ ghê. – Nhắc tiền? Để làm gì? – À không, chỉ là đang nghĩ có nên tới bar tìm anh không thì anh lù lù ở đây rồi. – Vậy sao! Nhưng buồn quá tôi chẳng còn bar để tiếp cậu._Minh Hàn nói tỉnh queo, như chẳng có chút gì nuối tiếc như lời anh nói_ Em ra công tác hay đi chơi? – Đi làm, làm gì có thời gian mà đi chơi. – Vậy ra bao lâu? – Sáng mai em về rồi. – Nhanh quá, chẳng kịp tiếp đãi gì em hết. Cậu trai, Tùng để ý nãy giờ đi cạnh anh, giật giật tay áo Minh Hàn. Anh chợt nhớ, nên vội giới thiệu. – Giới thiệu với cậu. Đây là bạn cùng phòng. Tên Anh Kỳ._ ảồi quay sang Anh Kỳ anh cũng giới thiệu_ Anh Kỳ, đây là Tùng. Anh quen được khi vào thành phố đợt rồi. Cậu ấy là nhân viên của Vũ Phong. Tùng và Anh Kỳ chào nhau. Rồi cả ba quyết định ngồi luôn bên bờ sông nói chuyện cho tiết kiệm. Tùng rất muốn hỏi anh ta và Toàn Hiếu thế nào rồi, nhưng cậu cũng để ý thấy, cậu Anh Kỳ không đơn giản là người cùng phòng, hay chỉ riêng cậu ta tỏ ý như vậy thôi. – Em và Vũ Phong sao rồi? – Trăng sao gì anh. Em và anh ấy như mặt trời và mặt trăng ấy. – Cậu ấy là người yêu của Vũ Phong hả anh?_Anh Kỳ tỏ thái độ dễ chịu hơn khi nghe Tùng và Vũ Phong có gì đó._ – Không có đâu._ Tùng vội đính chính_ Nếu tới tai anh ấy, đời em coi như tiêu. – Cậu nói nghe sao kinh khủng vậy. Nó tuy không thích người cùng giới, nhưng cũng không đến nỗi… Như Kim Thành theo quậy nó suốt bao nhiêu năm nay, nó cũng có tỏ thái độ gì đâu. – Chắc chỉ riêng với mình em thôi. Chứ anh ấy rất dịu dàng với anh Kim Thành. Anh biết gì về anh Kim Thành không? – Tìm hiểu đối thủ hả? Để anh giúp cho. Kim Thành với bọn anh là bạn từ thuở nhỏ. Nhưng thằng đó hợp với Vũ Phong lắm. Nó là công tử nhà giàu nhưng được cái tốt bụng chứ không kiêu căng như người ta. Hết chuyện đi học làm thủy thủ. Em biết không, Kim Thành có nét đẹp rất manly, nhưng không đến nỗi trông giống phụ nữ như bây giờ đâu. – Em thấy anh ấy đẹp còn hơn mấy cô siêu mẫu. – Cũng tại Vũ Phong, bên cạnh lúc náo cũng toàn mấy cô bốc lửa. Mà Kim Thành cũng buồn cười vô cùng, em biết nó nói gì với anh khi anh suýt xỉu khi nhìn thấy bộ dạng của nó không. “Nó bảo, nó làm vậy để Vũ Phong để ý đến nó hơn” – Vậy sao anh ấy không phẫu thuật thành con gái luôn cho rồi. – Chỗ đó mới đáng bàn. Nó không đồng ý với việc phẫu thuật thay đổi giới tính. Nó muốn Vũ Phong yêu phải là Kim Thành, là chính nó. Nhưng nó không nghĩ nội việc nó làm cho giống phụ nữ cũng đã đi ngược những gì nó tuyên bố rồi. – Vậy mà Vũ Phong vẫn không động lòng chút nào à? Em chắc không làm vậy được. – Ai chứ thằng em anh, anh biết. Không ai cứng lòng như nó, nhưng cũng không ai dễ mềm lòng vì những chuyện không đâu như nó. Những chuyện người ta cho là long trời lở đất thì nó tỉnh queo, còn những chuyện ai cũng cho là gió thoảng mấy bay thì với nó lại cho là quan trọng. – Vậy là anh Kim Thành có hy vọng gì không? – Cậu nên hỏi là cậu có hy vọng gì không. Kim Thành hả, nó thì không biết nói sao, hy vọng cũng có, mà không cũng đúng. Thật ra giữa Kim Thành và Vũ Phong có quá nhiều thứ tình cảm đan xen làm chúng trở nên không rõ ràng. Anh nghĩ nếu có một chuyện gì đó làm Vũ Phong hiểu rõ, nó thực sự nó rất quyến luyến Kim Thành thì mọi chuyện ngã ngũ thôi mà. Kim Thành vì nó làm rất nhiều chuyện nhưng… thật khó mà mở trái tim của nó. Nó rất giống cha anh, nhẫn tâm, cứng lòng, rất giỏi nhưng cũng rất bảo thủ. Anh bị đuổi ra khỏi nhà cũng vì chuyện cha anh không thể chấp nhận chuyện anh công khai mình yêu một người đàn ông đó. Nó rất giống cha. – Có vẻ anh rất bức xúc chuyện gia đình anh ha_ Anh Kỳ im lặng nảy giờ, bây giờ mới lên tiếng._ Có ai đuổi anh đâu, tại anh tình nguyện chạy theo tiếng gọi con tim mà. Cứ bỏ người tình nhỏ của anh đi, họ đón anh về với họ ngay. – Anh về rồi ai chia tiền phòng phụ em. Anh Kỳ đỏ mặt, bỏ đi. Bảo là đi mua gì đó cho mọi người uống. Anh Kỳ đi khỏi, Tùng lập tức giải tỏa thắc mắc. – Không phải người yêu anh là Toàn Hiếu sao, sao bây giờ lại ‘chia tiền phòng’ với người khác vậy? Chẳng phải anh rất yêu Toàn Hiếu là gì. – Ừ thì….cũng khó mà nói. Anh vẫn yêu Toàn Hiếu nhưng Toàn Hiếu…bỏ anh rồi. Anh buồn lắm Tùng ạ. – Em hiểu mà. Nhưng anh Anh Kỳ. – Anh Kỳ là nhân viên trong bar của anh. Cậu ấy yêu anh, nhưng anh đang suy nghĩ việc đáp lại tình cảm của cậu ấy. – Suy nghĩ gì nữa. Chỉ cần lắng nghe lòng anh có chỗ cho anh ấy không là được thôi mà. – Nhưng Toàn Hiếu trong anh còn nặng lắm. Em biết đó, đâu phải chỉ vài ngày. – Nhưng Toàn Hiếu bỏ anh rồi, chẳng lẽ anh cứ như vậy hoài. Mà anh giữ anh ấy bên cạnh rồi cứ để anh ấy hy vọng cũng là một việc độc ác đó. – Hay anh quay về Sài Gòn một mình? Bịch… Tiếng đồ vật rơi ngay sau lưng, làm cả hai giật mình quay lại. Anh Kỳ bối rối nhìn hai người. Cậu có vẻ đang cố kềm nén những cảm xúc trong lòng. – Em xin lỗi, em đi mua lại cái khác. Vì cái ly nhựa trơn quá. Nói rối Anh Kỳ chạy đi, cả hai chẳng kịp phản ứng gì. – Có vẻ anh ấy nghe chuyện anh định về thành phố một mình rồi. Anh ấy cố không khóc thì phải. Chẳng lẽ hai người thực sự chỉ chia tiền phòng thôi hả? – Cái thằng, chứ anh có nói thêm gì à? Nhưng Tùng này, anh bỗng dưng thấy lòng mình đau quá khi thấy cậu ấy cố nén lòng mình như vậy. – Thật không, vậy anh nên nói rõ với anh ấy đi. Có vẻ anh ấy sốc dữ lắm đó. Em cũng đi kiếm chỗ nghỉ qua đêm đây. – Vậy, anh đi đây. Hẹn em khi khác vậy. – Khi nào cả hai về thành phố thì gọi cho em. Hi vọng là cả hai. – Mong em cũng có hai người. – Chắc khó quá. Minh Hàn chạy đi mất, còn mình Tùng đứng lóng ngóng với bao nhiêu thứ ngổn ngang trong lòng. Chuyện tình yêu của cậu coi bộ là một chuyện vô phương. Cậu thở dài. – “Chắc mình không có duyên được người ta yêu. Mình cũng đâu đến nỗi xấu, cũng có nghề nghiệp đàng hoàng, cũng rất rất chung thủy, vậy mà… Chắc thôi quá. An phận vậy”. Thứ bẩy, cuối tuần. Bữa tiệc của Vũ Phong mà Tùng, như lời anh trợ lý nói, cậu được mời đến, thật ra rất rất hồi hộp. Cậu không phải chưa từng phục vụ những Bữa tiệc lớn, nhưng phục vụ trong một Bữa tiệc của Vũ Phong thì chưa từng. Cậu thực sự lo. Dưới con mắt của anh, Tùng không biết, mình có thể thể hiện mình một cách thoải mái hay không. Hay cậu lại lúng túng rồi gây đủ chuyện phiền toái. Nhưng dù Tùng có lo mấy thì cậu vẫn phải xuất hiện đúng giờ. Bữa tiệc của Vũ Phong là tiệc tất niên, nó được tổ chức ở khách sạn Wind. Khách sạn năm sao. Tiệc tổ chức dạng tiệc đứng, khách tự chọn món, tự phục vụ. Gian phòng dùng cho Bữa tiệc là gian phòng lớn nhất của khách sạn. Nó chiếm một phần tư của cả một tầng lầu. Đầu bên kia là sân khấu, nơi có sẵn một ban nhạc đang hòa tấu những giai điệu nhẹ nhàng để đón khách. Ngay phía dưới có một khoảng trống nhỏ, dùng để khiêu vũ. Và cuối gian phòng, nơi Tùng đang đứng, là khu vực phục vụ món ăn. Những người phục vụ mang đủ loại thức uống, đi đi lại lại khắp mọi nơi để phục vụ tận tay khách. Mới bắt đầu buổi tiệc, khách còn đang đến, nên những người phục vụ món ăn như Tùng còn nhàn rỗi lắm. Nhưng vẫn phải trong tư thế sẵn sàng, và luôn đứng ngay ngắn, lịch thiệp. Tùng đưa mắt quanh quẩn xem Vũ Phong ở đâu. Cậu nhìn thấy ông bà tổng giám đốc đang bước vào. Vài phút sau Vũ Phong đã đến cạnh họ. Không phải khách nào Vũ Phong cũng đích thân ra đón, Tùng đoán, những người mà anh phải đích thân ra tiếp có thể là những vị khách quan trọng. Và đặc biệt là cậu không khó khi nhận ra một vài gương mặt quen thuộc, những người cậu đã từng được gọi đi phục vụ tiệc tùng của họ. Chẳng mấy chốc hội trường tràn ngập khách khứa. Họ ăn mặc thật đẹp, thật sang trọng. Tùng cũng thấy vui lây. Cậu đỡ lo hơn khi thấy Vũ Phong quá bận rộn với khách khứa chẳng có thời gian đâu mà bắt lỗi cậu, tâm trạng thoải mái làm cho cậu phục vụ cũng tốt hơn. Một người bước đến chỗ quầy của Tùng, rồi hai người, rồi bao nhiêu cậu chẳng đếm nổi. Thực phẩm phải liên tục tiếp tế. Quầy cậu quản lý là những món cậu phải tự làm: những cái bánh ngọt nhỏ bằng hai ngón tay với đủ hương vị của trái cây, của các loại hương vị ưa thích như socola, caphe…vv Một vài món bánh mặn, một ít các loại thịt nướng. Mọi thứ không quá cầu kỳ, cậu giữ hương vị nó mộc mạc tự nhiên. Cậu không hy vọng sẽ được đón nhận nhiệt tình như vậy. Khác với tính toán, phải tăng cường một người giúp cậu mới xuể. – Đây là cậu đầu bếp cưng của Vũ Phong đây sao? Một câu nói với một giọng nhẹ tênh, giọng phụ nữ. Nhưng điều xuyên thủng lỗ tai Tùng là ba chữ ‘đầu bếp cưng’. Tùng ngẩng lên nhìn người khách vừa nói. Một quý bà đi cùng một quý ông, cậu nở một nụ cười lịch sự để đáp lễ. Cậu thực chẳng biết phải trả lời làm sao cho câu hỏi này. – Cậu trẻ quá, mà giỏi thật. Tôi đã thương lượng rất nhiều lần vẫn không được._ Người đàn ông lớn tuổi đi cùng lên tiếng_ Tùng càng ngỡ ngàng, cậu cũng không thể hiểu ông ấy muốn nói gì. – Tôi chưa từng nếm thử món cậu nấu, nhưng ông chồng tôi đây lại khen rất nhiều. Ông ấy cứ muốn mang cậu về chỗ chúng tôi. Cậu đồng ý đi? Tùng càng ngớ ra hơn khi nghe những lời đề nghị của hai ông bà đang đứng trước mặt. Cậu chỉ biết cười trừ, những lời cậu nghe thật quá sức suy nghĩ. Tùng càng không biết làm sao khi họ cứ nhìn cậu như chờ câu trả lời. Cậu đưa một chiếc bánh nhỏ vị cam cho quý bà mời. – Mời bà dùng thử._Cậu cười nụ cười nghề nghiệp để né tránh câu trả lời_ Bà ta đón cái bánh từ tay cậu, rồi từ từ nếm thử. Tùng cũng mời người đàn ông một cái. Cả hai thưởng thức có vẻ vui, chắc lưỡi khen hoài. – Ngon lắm, thật bắt miệng. Cứ muốn ăn thêm ấy. Tùng lại đưa thêm một cái ra mời. – Tôi thấy cậu cũng có vẻ hơi bất ngờ, có lẽ ông chủ cậu đã không thông báo cho cậu. Nhưng không sao, cậu có thể từ từ suy nghĩ. Chúng tôi hi vọng có câu trả lời nhanh. Họ đi rồi cậu vẫn còn ngớ ra. – Hay thật, được cả ông ấy mời cơ đấy. Tùng giật mình quay lại, giọng nói quen thuộc từ sau cậu. Kim Thành. – Anh Kim Thành, anh về lúc nào? Anh Minh Hàn? – Cậu biết cả anh Minh Hàn rồi à?_ Kim Thành quay sang nhìn Minh Hàn đang đứng cạnh, nhìn với ánh mắt đầy thắc mắc. – Có gặp, do có lần tôi đến nhà Vũ Phong có chút chuyện._ Minh Hàn giải thích_ – Anh về thành phố một mình à?_Tùng hỏi Minh Hàn khi không trông thấy Anh Kỳ bên cạnh_ – Không, về cùng người yêu._Kim Thành trả lời thay_ Tùng cười, vậy là Anh Kỳ cũng về cùng. Họ không chia tay sau sự cố đêm hôm đó. – Tùng này, sao cậu có vẻ ngu ngu khi ông ấy mời cậu thế_ Kim Thành nói, giọng điệu sốc hông_ Đáng ra phải nhận lời ngay chứ. Một nơi rất tốt đấy. Cậu đi một cái, tôi sẽ mở tiệc ăn mừng. – Anh nói về cái ông khi nãy hả, nhưng tại sao phải nhận lời. Và tại sao anh lại mở tiệc ăn mừng? – Tùng à. Người đàn ông đó là Ông bà Tổng giám đốc công ty chế biến thủy hải sản. Công ty của họ lớn nhất nhì khu vực Châu Á này đó. Có ông chủ như vậy sẽ có rất nhiều cơ hội ra nước ngoài, hay tiếp xúc nhiều nhân vật lớn. Rồi đây tương lai cậu sẽ vô cùng rực rỡ._ Minh Hàn tiếp lời_ – Ý anh là lương cao đó hả?. – Cậu chỉ nghĩ tới tiền lương thôi hả?_Kim Thành lại hỏi sốc_ – Chứ đi làm không nghĩ lương thì nghĩ tới gì? – Đó anh thấy không, thằng nhóc này. Nó chỉ hiền khi đứng trước mặt Vũ Phong thôi, còn…_Kim Thành quay sang Minh Hàn nói như mắng vốn_ – Đương nhiên, không dạ thưa thì ông chủ đuổi việc thì sao?_Tùng cãi lại, giọng cũng sốc không kém_ – Hai người thật là. Mà Tùng này, không lẽ cậu không để ý đến những lời mời tốt như vậy sao. Cậu ở lại cũng có ý nghĩa gì đâu. – Em có từng nghe ai mời mọc gì đâu. Không khéo còn sắp bị mất việc ở đây nữa ấy chứ._ Cậu trả lời tỉnh queo, làm Minh Hàn và Kim Thành trố mắt nhìn nhau_ – Cậu không đùa chứ. Những lời đề nghị sang nhượng cậu dài cả trang giấy rồi ấy chứ. _ Kim Thành xán lại gần cậu, như không tin những lời mình vừa nghe_ – Cái gì mà sang nhượng, cậu nói thật khó nghe đó, Kim Thành _ Minh Hàn trách_Này, Vũ Phong thật không nói gì cho em biết hết sao? Em có quyền chọn nơi ký hợp đồng mà. Vả lại, nhượng lại người thì nó cũng có quyền lợi, công ty vẫn đào tạo người để những nơi khác tuyển dụng đó thôi. Em phải lên tiếng bảo vệ quyền lợi của mình đi._Minh hàn động viên cậu_ Lần này thì Tùng đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng cái mặt cậu nhăn còn hơn khỉ ăn ớt. Cậu làm gì còn quyền đi chỗ khác làm nữa chứ. Tại hai cái người đang đứng trước mặt cậu không biết Vũ Phong đã làm gì khi cậu dám làm trái ý anh nên mới mạnh miệng nói vậy. Nhưng làm sao cậu giải thích bây giờ. – Muốn đi không, tôi nói với Vũ Phong giúp cậu, thấy cái mặt cậu có vẻ muốn lắm mà không dám nói._Kim Thành đế vô, không biết là muốn giúp đỡ hay muốn giết người nữa. – Thôi em xin anh, cho em chỗ sống bình yên với. Anh muốn em sống dở chết dở thì cứ đi mà nói._Tùng sẵn giọng lằn nhằng_ – Em có biết mình vừa đưa điểm yếu cho tên quỷ này biết hay không hả? Kim Thành, cậu mà dám tự tiện nói gì tôi giết cậu._Minh hàn đe_ – Thôi được, cả hai người ai cũng…_Kim Thành chặt lưỡi_…còn tui hông ai lưu luyến hết trơn. Nói những điều lấp lững khó hiểu rồi Kim Thành bỏ đi thẳng. Còn lại Tùng với Minh Hàn, cậu nhìn Minh Hàn như phân bua cho tình cảnh của mình. – Anh Kỳ hôm nay có đến không? – Không, em ấy đi tìm nơi trọ mới. Bọn anh quyết định về thành phố luôn. Mà em thực sự không muốn rời xa Vũ phong hả, em làm như vậy thì thiệt cho bản thân mà thôi. – Không phải như anh nghĩ đâu. Em biết vị trí của mình mà, chỉ là…chỉ là…thực sự em có nợ anh ấy một số tiền rất lớn. Em chưa trả hết nên chưa đi được. – Cậu điên sao, cậu nợ tiền của nó. Cậu có biết nó đã nghĩ cậu tiếp cận nó để cầu lợi dụng tiền bạc không. Làm vậy chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình. – Em biết làm sao, Cha em gặp nạn cần số tiền quá lớn. Nó vượt quá khả năng của gia đình. Để giữ mạng cho cha, em phải đi vay mượn thôi. Nhưng em có vay có trả mà. Em có xin luôn đâu, em không lợi dụng gì của ai hết. Thời gian sẽ trả lời thay em thôi. – Nhưng như vậy Vũ Phong sẽ hiểu lầm cậu. Cậu cam lòng hả? – Những chuyện như yêu một ông chủ lớn đã là quá xa xỉ với em rồi. Còn chuyện được yêu lại…như mò kim đáy bể ấy. Nếu biết anh ấy không chỉ đơn giản là một người giàu say xỉn ngoài đường, em đã không để trái tim mình đập lỗi nhịp. – Cũng phải, ngay cả khách sạn này cũng được đặt theo tên của nó để ăn mừng sinh nhật nó mười tuổi đấy. Wind, anh đã từng ghen tỵ biết chừng nào. Tùng bâng quơ nhìn sự hoành tráng của bữa tiệc đang diễn ra trong tầm mắt cậu. Cậu ngày càng biết Vũ Phong ở vị trí nào trong xã hội. Một đầu bếp nhỏ nhoi như cậu…thiệt không biết đi ngõ nào để tới được trái tim của anh ta. Nhưng cậu có thực sự làm được giống như cậu vừa hùng hồn tuyên bố với Minh Hàn không, làm sao con người ta có thể điều khiển được trái tim mình. – Anh về đây, tính làm gì chưa?_ Cậu đổi đề tài_ – Chưa, thực ra cha anh gọi về chứ anh cũng không định về lại thành phố. Ông ta có vẻ…yếu. Sức khỏe có vấn đề gì đó… – Vậy à. Vậy thì anh cũng nên về bên ông ấy. Cha mẹ cần con cái để hủ hỉ tuổi già mà. – Cậu không hiểu đâu, gia đình chúng tôi không đơn giản như gia đình cậu. Vợ chồng con cái yêu thương đùm bọc nhau. Trong cái gia đình mang cái mác thượng lưu này, đấu đá nhau không chút nương tay đâu, không anh em, cha con gì cả. – Anh nói quá. Một người khách chìa cho cậu một tấm danh thiếp. Nhà hàng Queen Rose. – Nếu cậu đổi ý, hãy gọi cho chúng tôi. Rồi anh ta chọn một món trên quầy phục vụ của cậu, đi mất. Tùng nhìn tấm danh thiếp rồi nhìn Minh Hàn… – Họ mời cậu đến chỗ họ đó mà._Minh Hàn giải thích cho cậu_ Vậy là từ giờ cậu sẽ nhận rất rất nhiều lời mời kiểu như vậy. Cố đừng mất lòng người ta, để cái hậu sau này còn đường rút lui khi cần. Minh Hàn cũng bỏ đi nốt. Tùng lại cặm cụi làm việc của mình. Chốc chốc cậu lại ngó chừng xem có thấy Vũ Phong đứng đâu đây không, nhưng tuyệt không thấy nữa. Buổi tiệc đã về khuya nhưng hình như chẳng ai muốn về. Từng đôi từng đôi bước ra sàn khiêu vũ, có người thưởng thức rượu, có người từ tốn chọn vài món ăn. Cũng không ít người tranh thủ bàn tiếp công việc. Nhưng âm thanh vẫn rộn rã, tiếng cười nói không ngớt. Trời đã hai ba giờ sáng, Tùng đi bộ về, trên tay cậu có vài tấm danh thiếp cùng với câu “Cậu cứ gọi lại cho chúng tôi”. Vậy là khả năng của cậu đã được khẳng định, công sức của cậu đã được đáp trả. Bây nhiêu thôi, cậu đã hài lòng rồi. Còn những chuyện cậu đã xác định nó nằm ngoài tầm tay thì cậu đành đành cho nó nằm ngoài tầm tay vậy. Về đến nhà đã mệt phờ râu, hai hôm nay cậu đã bận rộn suốt, không nghĩ được tí nào. Leo lên giường, cậu chỉ muốn ngủ ngay. Toàn thân mệt mỏi, dơ hầy nhưng cậu chẳng hề muốn tắm. Đang nằm sải lai trên giường, hai mắt bắt đầu nhíp lại…thì. …Cửa phòng cậu bật mở, Vũ Phong trong chiếc áo ngủ trắng khoác hờ hững bước vào. Mái tóc anh còn ướt rũ chứng tỏ vừa mới tắm xong. – Giờ này mới về tới? – Dạ, tại em đi bộ… nên hơi chậm… Để em đi tắm đã. Vũ Phong thoáng chau mày, anh ngồi xuống giường. Tùng lấy đồ đi tắm, cậu không nghĩ tối nay anh có thể tới sau một ngày mệt nhọc như vậy. Anh là quỷ chắc, cậu thì bây giờ chỉ muốn ngủ. Sáng mai, cậu phải đón chuyến xe sớm đi Đà Lạt. Vũ Phong ngồi tựa trên đầu giường bật tivi xem. Nhưng thật ra anh chẳng nghe nó nói gì. Trưa nay trước khi tiệc bắt đầu, Kim Thành về bất chợt, không hề báo trước cũng không hề kèo nèo anh đi đón. Lao vào Vũ Phong như cơn lốc, Kim Thành ôm chặt Vũ phong, tránh không nhìn trực diện anh… – Nói đi, nếu mình không về nữa, và việc cậu chấp nhận mình để mình ở cạnh cậu. Cậu chọn cái nào? Tự dưng cậu lại bày trò gì nữa đây, chẳng phải mình chấp nhận cậu yêu mình rồi đấy thôi. Cái gì không về nữa, cậu đang chuẩn bị lên bờ mà. – Chỉ là giả sử thôi, là mình không về nữa thôi. Còn thực ra mình đang có một tình yêu mới, chỉ cần cậu chọn. Yêu mình hay là để mình đến với người khác. – Cậu có người yêu à? – Phải, và nếu mình nhận lời. Mình sẽ đi với người ấy. Không sống ở đây nữa, nhưng mình vẫn muốn ở cạnh cậu hơn. Chỉ cần cậu đồng ý là mình sẽ từ chối ngay, cậu có đáp lại mình không? Mình hỏi lần cuối đấy. – Mình cũng có người mình yêu mà Kim Thành. Chẳng qua tại cậu…làm mình khó mà thú nhận. Vì với mình, cậu quan trọng hơn cả người mình yêu. – Thực à, người đó mình biết không? – À…à…có thể…biết… – Là thằng nhóc đó phải không? – Sao cậu lại nghĩ là cậu ta chứ? Cậu nhóc chỉ là nhân viên thôi. Cậu cũng biết mà. – Mình có nói là cậu nào đâu. Tự cậu xác nhận đó chứ. Vậy là thật rồi à? …thôi được, vậy chuyện mình và cậu…chắc không có duyên nữa rồi. Nhưng thực là trái tim mình đau lắm khi biết cậu lại yêu người đàn ông khác mà không phải là mình. Nhưng mình không nhắc lại nữa, cậu hiểu rõ lòng mình dành cho cậu, mình không đủ can đảm nói lại lần nữa đâu… Nhưng chắc chắn là mình quan trọng hơn người cậu yêu phải không? – Ừ. Kim thành quay ra nhanh như lúc đi vào, nhưng không ai có thể nghe được những gì anh đang lẩm bẩm trong miệng. – …Mình không thể nói yêu cậu lần nữa …vì như vậy…mình không thể đi nổi. Yêu người khác rồi ư? Thật tệ mà… Và ngoài Kim Thành, Vũ Phong còn một mối lo khác nữa. Đó là việc cha anh đã cho gọi Minh Hàn về. Sau khi Ngọc Bình nói với ông ấy, Minh hàn và Toàn Hiếu chia tay. Anh biết nó muốn chơi anh sau sự cố khách sạn Violet. Nó biết rõ, cha anh ghét chuyện đồng giới và nếu Minh Hàn kết thúc chuyện của anh ta, khả năng anh ta quay về vị trí cũ rất cao. Trong nhà, ai chẳng biết cha anh rất thương Minh Hàn. Nếu một ngày, anh mới là người bị đuổi ra khỏi nhà thì chắc chắn sẽ không có ngày quay lại. Bây giờ anh như ngồi trên đống lửa. Nếu Minh Hàn đồng ý quay về thì sao? Vị trí của anh coi như mất. Chức giám đốc vất vả này anh không lưu luyến bằng những món lợi anh kiếm được dưới cái bóng của khách sạn. Anh vất vả như vậy chẳng qua muốn gây dựng riêng cho mình một chỗ đứng, một tài sản vững chắc. Nhưng bây giờ, mọi thứ chưa đạt được như những gì anh lên kế hoạch. Nó cần thêm thời gian để tích lũy đủ trước khi anh tách khỏi gia đình. Mà khả năng Minh Hàn đồng ý quay về nhà là rất cao. Toàn Hiếu, mối tình khắc cốt ghi tâm đã kết thúc. Anh Kỳ, mối tình chưa đủ cột trái tim đó. Vũ Phong lo. Minh Hàn mà được cha đề nghị quay về thì chắc chắn anh ta dễ dàng từ bỏ Anh Kỳ để đạt danh vọng và tiền tài. Anh mệt mỏi. Anh so với Minh Hàn thì anh là con người vợ hợp pháp. So với Ngọc Bình anh là con trai. Anh đáng ra là là người con được hưởng mọi quyền lợi một cách chính đáng chứ không phải tự đi giành giật như bây giờ. Nhưng anh biết, không như hai người anh em của mình, họ có người che chở bảo vệ, anh phải tự đấu tranh cho chính mình, không thể trông chờ vô người cha và bà mẹ kế được. Anh đơn độc trong chính ngôi nhà của mình. Ngoài người bạn chưa từng phản bội anh là Kim Thành là chỗ dựa tinh thần cho anh, nhưng hắn ta cũng trở nên…mà không. Kim Thành cũng chẳng có lỗi gì khi yêu anh cả nhưng anh không thể đáp lại bằng chân tình, vì anh còn nhiều thứ không thể bỏ ngang, và còn cảm giác của chính mình nữa. Trưa nay, khi Kim Thành hỏi người anh yêu là ai, không hiểu sao anh lại nghĩ ngay đến Tùng. Cậu nhóc mà anh cũng không biết nên thương hay nên giận. Anh hiểu lầm cậu ta hay chưa hiểu hết, bản thân anh cũng chưa xác nhận được. Hiện nay, anh cũng chưa muốn xác định rõ ràng thái độ của mình. Về nhà, hôm nay anh cảm nhận rõ ràng lần đầu tiên trong mười mấy năm nay. Căn nhà anh trống trải, lạnh lẽo. Anh đã thấy nó ấm hơn khi anh biết Tùng đã về tới. Ngày mai cậu nhóc sẽ lại đi, và anh muốn gặp cậu bây giờ. Anh đến phòng cậu mà không gọi cậu tới như mọi khi. Tùng có vẻ rất mệt và không hề có ý định tắm rửa trước khi đi ngủ. Nhìn cái vẻ miễn cưỡng của cậu khi phải đi tắm vì anh tới, nó làm anh buồn cười. Anh đã đối xử với cậu nhóc rất lạnh nhạt và có phần độc ác. Biết vậy nhưng không hiểu sao anh vẫn không muốn sửa. Anh thích vậy, thích cái vẻ thất vọng trên khuôn mặt đang hau háu hy vọng, thích cái vẻ buồn bã, cam chịu khuất phục anh một cách không cam tâm. Thích cái vẻ bướng bỉnh của cậu khi bị anh quần cho tơi bời. Vũ Phong cười một mình, và thích cả cái vẻ cậu cố cạnh khóe, trách móc anh khi có dịp. Anh đã nhận ra cậu nhóc này để đạt mục đích cậu ta sẽ không từ chối cúi đầu, không để tự ái tự kỷ che mắt. Và anh không thích điều đó, những người như vậy rất khó đoán, rất khó biết sắp tới họ sẽ làm gì… …Mục đích cậu là gì, nếu anh không lầm thì đó là gia đình của cậu ta. Gia đình có là gì mà cậu nhóc có thể hy sinh nhiều như vậy. Cậu bán mình cho anh, nhưng vẫn nhìn anh bằng con mắt rất trong, không hề nghĩ đó là một điều kinh tởm. Anh không nghĩ đó là vì cậu ta yêu anh, mà có lẽ là vì cậu ấy đã làm được cho gia đình cậu ấy việc mà cậu ấy muốn. Và anh rất thích đôi mắt đó nhìn anh khao khát, nhìn anh dịu dàng như Kim Thành vẫn nhìn anh. Nhưng khác với Kim Thành, sau khi anh đạp đổ những gì cậu bày tỏ thì cậu không hề lặp lại lần nữa những thứ tình cảm cậu giành cho anh. Trong khi anh vẫn nhìn ra thứ tình cảm đó vẫn tràn đầy trong mắt cậu. Cứ như người ta thường nói ‘cây ngay không sợ chết đứng’. Cậu nhóc áp dụng câu này khá triệt để. Anh ghép tội cậu, cậu cũng không hề phản đối. Nói gì chịu nấy, nhưng cái mặt cậu lúc đó thì…không chịu nổi. Dù anh đối xử thế nào, cậu nhóc vẫn vậy, thầm lặng yêu anh hay phải gọi là lì lợm yêu anh mới đúng. Dù ngay lúc tưởng anh bị bệnh truyền nhiễm, cậu nhóc vẫn lì lợm ở bên anh. Anh thực sự cám ơn giây phút đó. Dù anh có phản đối việc nghi anh bị cúm, nhưng anh cũng đã thực sự lo sợ. Cậu không bỏ rơi anh, cậu đã là một điểm tựa, và anh đã mềm lòng. Và lúc này đây, ở gần cậu anh lại thấy dễ chịu hơn. Anh không phải đáp ứng kỳ vọng gì cho cậu. Với Kim Thành anh phải đối mặt với việc phải quyết định chuyện yêu đương, với nhân viên anh phải đáp ứng được năng lực của một giám đốc, với cha mẹ anh phải cho họ thấy được những con số lợi nhuận khổng lồ, với kẻ thù anh phải cho chúng thấy sự khôn ngoan của mình. Với cậu thì không, anh chẳng cần phải là ai. Anh giận thì mắng, thậm chí đánh cậu. Vui thì cư xử tốt một chút, buồn thì lầm lầm lì lì, không cần phải mang mặt nạ cười. Tuy anh xem cậu giống như cái ống xả strees nhưng cái ống này sắp không thể thiếu với anh rồi. Và anh cũng chỉ vừa mới nhận ra cách đây vái phút, khi mà anh đang thấy trống trải, lo âu thì cậu về tới mang mọi thứ đi hết. Dù cậu chẳng làm gì ngoài sự có mặt của cậu trong nhà. Tùng đứng dưới làn nước lạnh cho tỉnh người. Thời gian gần đây, do vừa đánh võ đài vừa chạy đi chạy lại quá nhiều, Tùng bắt đầu đuối sức. Quá nhiều chuyện để lo khiến cậu cũng ít để ý đến chuyện của bản thân. Anh gọi thì cậu đến, không thì cậu lo việc của mình cho trọn. Cậu cũng chẳng buồn nghĩ đến việc cậu đang làm là xấu là không nên hay là mất tự trọng, mất nhân cách, mất đi gì cậu cũng không quan tâm.Việc cậu bán mình cho Vũ Phong không làm cậu buồn lắm, dù anh ân ái với cậu không phải vì yêu. Nhưng Tùng hiểu rõ, bản thân cậu quá nhỏ bé, không quyền lực, không địa vị, không tiền bạc, khó mà đòi hỏi gì ở một người quá cách biệt cậu như anh. – “Nếu mình đẹp thì có thể cứu vãn được, không có gì cả… haishhh… Nghèo cũng là cái tội” Cậu vẫn nghĩ như vậy, để lúc nào cũng nhắc nhở mình không nên quá buồn khi tình yêu của mình không được đáp lại, chưa kể đến việc bị chà đạp tơi tả. Cậu chưa tới lúc ưu tiên chuyện tình cảm lên hàng đầu. Việc cần kíp bây giờ là gia đình cậu, cậu nghiễm nhiên trở thành trụ cột gia đình khi cha cậu đã mất sức lao động. Cậu cũng không muốn ai trong số đám em cậu thất học. Ở cạnh Vũ Phong, tuy trái tim cậu bị vò nát nhưng trái lại cậu đạt được điều cậu muốn. Lương bổng khá, lo đủ cho gia đình. Có điều kiện và thời gian thanh toán những món nợ (đánh võ đài). Tuy có vẻ cậu bắt đầu giống như anh từng kết tội cậu ‘tiếp cận anh vì tiền bạc’. Nếu miễn cưỡng một chút cũng có thể nói quá tốt khi được ở cạnh người mình yêu. Cậu tin mình cần mẫn, trung thực, không làm chuyện gian dối thì mọi chuyện sẽ trôi qua, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nhưng hôm nay Vũ Phong có vẻ kỳ lạ. Mọi khi, anh muốn anh sẽ gọi cậu đến phòng anh. Bỗng dưng hôm nay anh đến phòng cậu, lại còn rất tự nhiên ngồi trên giường xen tivi. Cậu cứ muốn đứng mãi trong phòng tắm mà không muốn ra. Lại có chuyện gì đó nữa rồi_Linh tính mách cậu vậy_Hay chuyện ở bữa tiệc cậu gặp Minh Hàn và nói chuyện khá lâu, anh từng kết tội cậu về việc đó mà cậu chẳng hiểu mô tê gì… …Hay chuyện cậu có vẻ sinh sự với Kim Thành, nhưng Kim Thành dù có hay sốc hông cậu nhưng không phải kẻ xấu, anh ta chỉ thích sốc óc cậu khi chỉ có hai người thôi, vì anh ta ghét cậu ở gần Vũ Phong, nhưng không phải kẻ đặt điều nói xấu người khác. Tắm chán, đoán mò chán, biết không thể nấn ná lâu hơn cậu lau người, mặc đồ ra ngoài. Tivi vẫn ra rả – Anh không mệt hả?_Tùng hỏi, khi giờ này, phải gọi là ngày hôm sau rồi, mà vẫn chưa chợp mắt được._ – … – Anh có chuyện cần nói hả? Tùng không nghe trả lời. Bước tới…Vũ Phong ngủ tự bao giờ. Tivi chưa tắt, cái điều khiển vẫn còn nằm trên tay. Anh ngủ nửa nằm nửa ngồi dựa thành giường. – Không phải chứ, ngủ mất tiêu rồi. Báo hại mình buồn ngủ gần chết phải chạy đi tắm. Ông chủ ơi là ông chủ, chiều ông cái kiểu này chắc chết sớm quá. Tùng nhìn đồng hồ, gần 3 giờ sáng. Một tiếng rưỡi nữa cậu phải đón xe đi Đà Lạt. Ngủ cũng lỡ dở, thức thì quá mệt, đồ để đi thì chưa dọn. Nhìn lên giường cậu ngại, nếu leo lên nằm cạnh thì cũng kỳ, có bao giờ anh để cậu nằm lại cạnh anh đâu. Mà giường thì của cậu… Tùng đi thu dọn hành lý, chuẩn bị sẵn quần áo, đồ ăn mang theo đi đường (người siêu tiết kiệm) Mất nửa tiếng nữa, nhìn qua ngó lại chẳng còn gì để làm. Một tiếng đồng hồ, cậu lăn ra đất nằm cho đỡ mỏi. Ngủ thì không lo, cậu sẽ có cả ngày ngủ trên xe… Nhưng… đặt lưng xuống thì cậu ngủ mất tiêu. Trong giấc mơ, cậu mơ thấy Vũ Phong đang ôm lấy cậu. Lưỡi anh đang mân mê vành tai cậu làm cậu ngượng chín người. Môi anh tìm môi cậu quấn quít, bàn tay anh đang luồn trong áo cậu vuốt ve da thịt cậu. Tùng để cho Toàn thân mình căng theo từng cử động của anh, dù gì cũng là mơ chứ thực tế anh đâu dịu dàng với cậu như vậy. Có lẽ anh ở gần quá nên đi vào giấc mơ của cậu. Tùng để cho mình đáp lại anh, nhiệt tình, nồng nàn. Cậu làm cái điều mà cậu không bao giờ dám làm trong khi cả hai quan hệ lúc tỉnh táo. Làm sao cậu dám tỏ ra hưởng thụ cái giác gần gũi anh khi anh chỉ xem cậu như công cụ giải tỏa ham muốn thể xác. Nhưng cậu yêu, đáp lại cảm giác ấm áp của cơ thể đang quấn lấy mình là nỗi thèm khát cháy bỏng. Khi đôi môi cậu đỏ ửng lên vì anh cấu xé nó, anh lại tìm đến cái cổ ấm áp, thơm tho mùi da thịt của cậu. Như muốn nếm thử từng milimet trên làm da rám nắng, giòn giã của cậu. Những nụ hôn anh trao làm cậu hạnh phúc, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu có cảm giác ngất ngây đến chóng mặt. Đôi tay anh mân mê khắp nơi trên da thịt cậu, xiết chặt vòng eo cậu đến ngợp thở. Đôi môi anh mút chặt trên ngực trên đầu nhũ cậu săn chắc làm cho cậu phải rên lên thỏa mãn. Kích thích cực độ với cử chỉ buông thả của cậu, anh trườn cả người lên mình cậu, đè chặt cậu dưới sức nặng của cơ thể anh, điên cuồng với cảm xúc của mình anh để lại những dấu đậm màu trên cổ trên vai, trên ngực cậu. Cảm giác đê mê cứ nhấn chìm cậu, nhưng sao sức nặng của anh trên người cậu quá thực. Chẳng lẽ cơ thể cậu đã nhớ cơ thể anh rõ ràng đến vậy sao. Cảm giác cứ như anh đang âu yếm cậu thật vậy. Tay anh đang lần xuống ngày càng thấp hơn, anh đã từng nói. Chỉ với lần đầu tiên anh mới chuẩn bị cho cậu còn sau đó thì không, và anh giữ đúng lời đến phát ghét. Bây giờ anh đang làm cái việc mà anh của tỉnh táo không làm, vậy thì chỉ có trong mơ, do cơ thể cậu khao khát những cử chỉ âu yếm của anh mà biến anh của lanh nhạt xa cách thành anh rất nâng niu cậu, cậu cảm nhận rõ khao khát của anh với cậu. Điều đó chắc chắn là không thật. Nếu cậu mở mắt mọi thứ có thể tan biến không. Như không chịu nổi với đôi môi đang hé ra quá khêu gợi, anh lại chiếm lĩnh đôi môi đó cuồng nhiệt hơn lần đầu, lâu hơn, cháy bỏng hơn và điên hơn. Đau!!!! …Anh cắn môi cậu rướm máu, không khí mất dần trong buồng phổi…ngợp, cậu sắp không thể thở nữa, nhưng đôi môi anh chưa có dấu hiệu muốn dừng. Ahhh…haha…ha… Cậu hớp lấy hớp để không khí để thở. Cậu giật mình, nhìn lên. Cậu đã choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp của mình với đầy tiếc nuối vì quá ngợp thở. Cậu xoa ngực để làm dịu cảm giác ngợp của mình. Áo cậu bung hết nút, “không lẽ mình tự làm sao? Không thể nào”. Lưng quần cũng trễ xuống khỏi mông, và một điều không tưởng nữa là cậu phát hiện mình đang nằm trên giường. Như hiểu ra một chuyện khó tin, nhưng vẫn chưa thể tin được. Cậu vừa lo vừa đưa mắt nhìn quanh mình. Không cần phải đâu xa, cậu giật bắn cả người khi anh rõ ràng ngồi cạnh cậu, rất sát mà nãy giờ cậu chỉ lo cho cái buồng phổi mà không để ý. – Anh dậy rồi à?_Cậu hỏi một câu chẳng đâu vào đâu_ Cậu vội kéo áo xống lại cho đàng hoàng. Mặt ngượng chín cả khi nhớ lại những gì cậu vừa mới trải qua. – “Mình đã buông thả mình theo nhục thể, thật không biết phải nhìn mặt anh ta ra sao khi mà…” Lần đầu cậu thấy xấu hổ đến cùng cực như vậy trước mặt Vũ Phong, cậu không muốn anh thấy mình đã đam mê, đã buông thả như vậy. Mắt cậu đỏ hoe vì quá xấu hổ, cậu cứ cúi gầm mặt xuống. – Xin lỗi, em không… Vũ Phong kéo mặt cậu ngẩng lên, anh hơi thảng thốt khi nhìn thấy mắt cậu đỏ hoe như vậy. Anh cũng chẳng biết vì sao, chẳng lẽ cậu đau tới mức khóc. Mà anh đã có làm gì đâu, mọi khi anh chiếm hữu cậu còn mạnh bạo hơn mà có thấy cậu khóc đâu. – Không thích à, hay phải xin phép em trước?_Vũ Phong hỏi một câu nằm ngoài suy nghĩ đang diễn ra trong đầu của anh, cái kiểu ông chủ vẫn không thể bỏ được_ – Không… không phải…không… – Vậy thì được rồi. Cậu lại bị sức nặng của anh đè bẹp, anh lại tiếp tục công việc đang dở dang đã bị ngắt quãng bởi công việc thở của cậu. Nhưng anh dừng lại ngay sau đó… – Sao vậy, sao người em cứ cứng đơ ra vậy. Lúc nãy đâu phải như vầy? Tùng càng lúng túng tợn, cứ nghĩ là mơ…nhưng không ngờ… – Vì sao, không muốn hả, hôm nay lại có chuyện không muốn sao? – Không phải, chỉ vì… – Vì sao?_Vũ Phong nhìn thẳng vào mắt cậu chờ câu trả lời_ – Không, em sẽ cố gắng._ Cậu nói mà giọng muốn nghẹn lại_ Vũ Phong cũng nhận ra, anh sẽ nhận lại những gì khi anh dịu dàng với cậu. Cảm giác ngây ngất lúc nãy làm anh hạnh phúc, anh ham muốn cậu lúc nào không hay. Giật mình thức dậy, thấy mình ngủ quên ngay trong phòng cậu, anh cũng thấy mình lạ. Ngó quanh không thấy Tùng đâu, anh bước xuống giường. Nhìn thấy cậu nằm dưới đất trông thật thoải mái, anh đã nghĩ. – “Thế đấy, mình đã bảo thằng nhóc này cứng đầu lắm mà, thà nằm trên đất còn hơn nằm trên giường với mình” Thấy cái kiểu cậu nằm thoải mái trên đất ngủ say như chết, hơi thở đều đặn phập phồng dưới lớp áo mỏng. Vạt áo xốc xếch để hở cả vùng eo ngon mắt. Vũ Phong mang cậu lên giường, cậu cũng không hay. Mùi da thịt cậu ấm áp thơm ngọt một cách quyến rũ. – “Cậu nhóc sử dụng nước hoa gì mà thơm vậy?” Vũ Phong hít một hơi thật sâu trên cổ cậu, để thưởng thức thật thỏa mãn cái mùi hương đang quyến rũ anh. Rồi anh hôn lên đôi mắt say ngủ, quấn quít đôi môi mềm ngọt. Cơ thể cậu đang đáp trả lại anh, tiếp nhận anh một cách nhịp nhàng, ham muốn. Cậu không dùng nước hoa, chỉ là mùi hương cơ thể cậu, quyến rũ anh một cách mãnh liệt. Anh điên lên vì cơ thể đó, anh khao khát đến không thể kiểm soát. Anh ngấu nghiến cho da thịt mình no nê cậu. Nếu được anh chắc nuốt luôn cậu rồi. Anh cũng không ngờ mình lại thích thú với thái độ của cậu như vậy. Cậu có thực sự có ngủ không dưới con mắt nhắm nghiền kia. Cậu đã bao giờ có đáp lại như hôm nay đâu, lúc nào cũng là phục vụ ông chủ như một nghĩa vụ vậy… Nhưng chính anh đã cố làm cho cậu biết rằng, anh là ông chủ không phải người tình. Nhưng hôm nay anh thấy sung sướng khi được ân ái như một người tình… Cậu choàng tỉnh và thái độ đổi khác, đôi mắt đỏ hoe, thái độ lúng túng, xấu hổ. Anh lại thèm muốn khơi lại những đam mê nơi cậu để anh thỏa mãn hơn. Anh muốn, và anh kiên nhẫn khêu gợi, từng chút một… kích thích Tùng đáp lại anh. Giật mình lần nữa, Tùng thức dậy với ánh sáng loang loáng lướt qua. Cậu nheo mắt để xác định mình đang ở đâu. Điều đầu tiên, cậu nhìn thấy. Hình như là một tờ báo…không là một tờ báo được ai đó đang cầm trong tư thế đang xem. Và sát ngay cạnh mặt cậu, quần áo, mùi thơm cơ thể, mùi nước hoa quen thuộc. Cậu đang gối đầu lên chân ai đó để ngủ. Và hơn nữa, cậu đang ở trên xe. – Dậy rồi à?_Giọng này chắc chắn cậu biết_ – Hả!!!! Em ngủ dữ vậy sao. Xin lỗi…xin lỗi. Cậu vội ngồi dậy, và cậu chắc chắn một điều làm cậu kinh hoàng. Cậu đã ở trên xe, gối đầu trên chân anh…ngủ… Ngoài kia cảnh vật hai bên đường đã cho cậu biết, cậu đã ra khỏi thành phố. – Em làm phiền anh quá, đáng lẽ anh nên gọi em dậy. – Anh gọi rồi đấy chứ. Nhưng em không dậy nổi. Đành mang em ra xe, đống hành lý em soạn sẵn cũng mang theo luôn rồi. Có còn quên cái gì không? – Cám ơn anh. Không có gì nữa đâu. Cậu ngồi sát cửa bên kia của xe, dựa vào cánh cửa, cố tình nhìn ra ngoài. Cậu biết bây giờ cái mặt cậu khó coi lắm. Đêm qua anh như người điên, khi cơ thể cậu không cưỡng nổi đã đáp lại tiếng gọi của nhục thể, anh đã yêu cậu như chưa từng yêu lần nào vậy. Cậu rên xiết thỏa mãn dưới cơ thể anh, gọi tên anh trong cơn ngất ngây tình ái. Cậu thiếp đi lúc nào không biết. Ngồi trong xe, quần áo đã được thay, cậu cảm giác được cơ thể sạch sẽ khỏe khoắn, ngoại trừ phần dưới vẫn còn ê ẩm, nhưng thực ra là sự ê ẩm thích thú. Cậu xấu hổ chết đi được khi những dữ liệu đêm qua chiếu lại trong đầu. Làm sao dám nhìn mặt Vũ Phong, cậu đành nhìn ra đường. – Em ngủ đã chưa? Cậu hơi giật mình, cậu đã hơi quá trong vị trí của một người dưới. Cậu lúng và không nhận ra anh đã không gọi cậu bằng ‘cậu’ xa cách nữa, mà thay vào đó là từ ‘em’ ngọt ngào. Cậu chỉ đang lo, anh sắp mỉa mai hay lại trách mắng cậu. – Em…em… – Nếu em ngủ xong rồi thì tới anh, cả đêm qua anh không ngủ được bao nhiêu. Nói rồi Vũ Phong thản nhiên gối đầu lên chân cậu, ụp tờ báo đang cầm lên mặt, ngủ. Tùng chẳng hiểu thái độ của anh sao bổng dưng quay ngoắc, khó hiểu. Anh mất cái kiểu đàn áp cậu như mọi ngày. Anh muốn gì, anh lại nghĩ ra kiểu gì để hành hạ trái tim cậu nữa đây. Anh có biết, khi mà khoảng cách của hai người rút ngắn như vậy cậu sẽ rất đau khổ không. Anh thà như mọi ngày xem cậu không là gì, thì dễ dàng cho cậu hơn. Anh thản nhiên gần gũi cậu như chưa từng có những chuyện tệ hại xảy ra giữa hai người. Cứ như anh chưa từng làm đau cậu vậy. Vũ Phong trở mình, úp mặt vào người cậu và tiếp tục ngủ. Anh vươn vai, duỗi người. – Lên tới đây thật thoải mái quá. Đi uống gì đó đã rồi hãy làm việc. Chẳng đợi trả lời, Vũ Phong choàng vai cậu vào quán cà phê gần đó. Ngồi đối diện nhau trong quán Vũ Phong xoay xoay ly cà phê trong tay, mắt nhìn Tùng đang nhấp từng ngụm nhỏ. – Trở thành người của anh đi. Anh sẽ bao bọc em suốt đời. Tùng tròn mắt nhìn Vũ Phong như người từ hành tinh nào đó ngoài vũ trụ vừa xuống tới. – Em không nghe nhầm chứ? – Không. – Vậy em có hiểu nhầm ý anh muốn nói không? – Hiểu lầm, em muốn ám chỉ việc gì? – Người của anh. Theo nghĩa nào? Nhân viên, người phục vụ, hay…người trên giường anh?_không hiểu sao Tùng thấy giọng mình nhiều mỉa mai, Có lẽ cậu sắp hết sức chịu đựng được cái kiểu anh coi thường cậu, một cách vô lý_ Vũ Phong châm thuốc, rít một hơi thật mạnh. Xong anh mới trả lời cậu. – Người của anh, theo cái nghĩa thứ ba. – Chẳng phải nó đã xảy ra rồi sao._ “vậy anh ấy nghĩ mình không có trái tim chắc”. _Chưa trả đủ nợ cho anh, em chưa đi đâu. Quân tử nhất ngôn mà._ Cậu bẻ vấn đề theo một hướng khác_ Có điều cái món nợ không dưng từ trời rơi xuống em không trả đâu. – Em định đi hả? Hôm trước em đã nhận được nhiều lời mời tốt lắm phải không…? Chọn được chỗ nào chưa. Có cần anh tư vấn không? – Chưa trả nợ xong, em chưa đi đâu. Trừ khi anh cấn nợ cho chủ mới. – Em nghĩ mình trị giá bao nhiêu để cấn nợ?_Vũ Phong cười khinh khỉnh, vì tự dưng anh nghe bực không chịu nổi_ Nhưng Tùng thì xám mặt. – Nếu kẻ không có giá trị, lại hay dối trá, anh muốn giữ lại làm gì? – Vì anh thích vậy thôi. Tùng suýt buông rơi ly cà phê trên tay, may sao cậu cố trấn tĩnh mình lại. “Khoan đã, đừng hiểu quá tốt đẹp những gì anh ấy nói, anh ấy là chuyên gia đạp mình xuống tận đất đen” – Thích gì mà ác vậy?_ Ý Tùng ám chỉ việc thích hành hạ cậu_ Em rất muốn biết lỗi em có đáng phải nhận những điều tệ hại như vậy không? Hay chỉ là do anh thích vậy thôi? – Em muốn nói câu này với anh từ lâu lắm rồi phải không?_ Vũ Phong cười, mép nhếch lên. Trông thật đáng ghét_ Vậy em muốn mình được đối xử như thế nào? Em nói đi. – Nếu anh nói vậy…thì em cũng nói. Làm ơn đừng nhìn em theo cái kiểu ‘Ngươi là kẻ dối trá’ đi. Em xét lòng chẳng có lỗi gì để anh phải đối xử với em tệ như vậy. Vũ Phong biết Tùng muốn nói đến chuyện anh đã kết tội cậu làm gián điệp cho người khác vào tiếp cận anh. Đúng là anh hiểu lầm, nhưng anh không thấy mình có lỗi. Vì anh cũng từng quá tin những người cũng có bộ mặt ngây thơ tốt bụng, lo lắng cho anh…rồi quay lưng phản anh không một cái chớp mắt. Vì họ đã được gửi tới cạnh anh vì mục đích đó mà. Nhưng anh cũng công nhận là mình cũng hơi vội vàng trong việc kết tội cậu. – Để em đi. Sau khi trả hết nợ để em đi._Tùng nói mà như không nói_ – Đi, em có chân, anh làm sao giữ._Thái độ Vũ Phong ngày càng khinh khỉnh. Nó càng tăng khi Tùng bảo anh để cậu đi_ Nhưng câu nói vừa rồi chấm dứt cơ hội anh đã đề nghị. Chuyện kết thúc ở đây, anh không thích người khác làm giá khi thấy mình mới có chút giá trị. Tùng choáng, anh lại vừa phủ nhận cậu một lần nữa. Người gì mà độc tài đến phát sợ, nhưng cũng may là anh rút lại cái đề nghị đó. Nó quá quyến rũ để mà từ chối, và khó từ chối khi vấn đề đã xảy ra_ Đã ngủ với người ta rồi còn gì_ Làm sao cậu có thể nói cậu chẳng cần cái đề nghị khiếm nhã đó khi cậu đã lên giường với anh nhiều lần mà động lực không là tình yêu. Anh chẳng vừa bảo cậu vừa làm cao đó sao… Vũ Phong cũng không hiểu tại sao anh lại đề nghị như vậy và cũng nóng nảy kết thúc nó. Anh tự kết thúc trong khi chính anh đang tiếc nuối. Anh biết mình vừa xúc phạm cậu một lần nữa, nhưng anh đã không nghĩ cậu lại từ chối. Anh biết cậu vẫn yêu anh và cậu cũng cần tiền. Đề nghị của anh chẳng phải đã đáp ứng đầy đủ cho cậu rồi sao, tại sao lại không muốn. – Hay em cho rằng lời đề nghị trở thành người của anh là một lời tỏ tình. Hay do chuyện đêm qua mà em cho rằng mình có quyền lực với anh? Tùng sượng trân. Có vẻ như vậy thật, có thể cậu cảm thấy anh thân thiện hơn nên đã nói những lời không nên nói, cậu nên lẳng lặng làm thì đúng hơn. Đời nào anh chịu để tâm tới tâm trạng của cậu, tình cảm, suy nghĩ của cậu… Đôi mắt cậu, khuôn mặt cậu chẳng có gì có thể diễn tả nổi… Nó giờ đây khó coi tới chừng nào. – Nếu như anh vẫn nhìn em như từ trước tới giờ, thì cần gì anh phải hỏi. Em vẫn như con chó ngoan, anh gọi thì chạy tới đấy thôi. Vật nuôi anh mua về rồi, cần gì hỏi giá lần nữa. Vũ Phong nghe như có con dao đâm thẳng vào ngực anh. Cả hai đang nói gì thế này. Chẳng phải ban đầu anh kéo cậu vào đây cốt để đề nghị một vấn đề khác. Không phải để câu chuyện quay ra như thế này. Và câu chuyện tưởng chừng có tiến triển thì lại đào thêm một cái hố sâu hơn trong trái tim cậu. – Thằng Tùng hôm nay sao vậy?_ sư huynh hỏi Xuân khi thấy Tùng đánh đấm có vẻ hăng quá mức_ Lâu lâu lên đây một lần mà không nương tay chút nào ha. – Nó đang bị streess đó mà, cho nó xả bớt đi. – Mà coi bộ đánh đấm lên tay dữ lắm đó. Thằng Minh _người đang đấu với Tùng_ lùi liên tục kìa. – Ở dưới Sài Gòn nó đánh võ đài mà, cỡ tụi mình thì nhằm nhè gì. – Thiệt sao. – Tối nay nó rủ mọi người nhậu một chập đó. Tiệc tất niên, giờ tới tết nó không có dịp lên đâu. – OK, anh em tiếp hết mình, dứt khoát chuốc nó không say không cho về._sư huynh đang cao hứng dữ lắm_ – Anh nhắm uống lại nó không?_Xuân nhăn nhăn mặt hỏi_ – Một mình tao không lại thì cả đám không lẽ không được, bữa nay tao phân công từng thằng. Tao muốn coi thằng Tùng khi say sẽ như thế nào?_Sư huynh chắc lưỡi, xem chừng đang lên kế hoạch tỉ mỉ lắm_ – Em cũng muốn biết_Xuân hùa theo_ OK, nhưng có chuyện gì, em không chịu trách nhiệm đâu nha._Xuân nhăn nhở_ – Chuyện gì? – Nó mà xỉn rồi không ai trả tiền nhậu, mà sáng mai nó về rồi. – Mày nghĩ tao không bao được chầu nào sao, thằng khỉ nào cứ tới uống chùa hoài đó hả? – Một ly thôi mà_Xuân cười he he_ Nhưng cũng tại… mà không… cũng nhờ cái đám người đó mà cậu có một bước tiến lớn trong mối quan hệ với Vũ Phong. Đó chính là… dám phản đối ra mặt với Vũ Phong… và còn hơn thế nữa. – TRỜI!!! Ông chủ sao vậy? Vũ Phong xoa xoa khóe miệng với một vết bầm tím khá rộng, lan gần hết gò má bên trái của anh. – Cái này… bị bò đá. Nói rồi Vũ Phong đi thẳng ra xe bỏ anh tài xế ngớ ngẩn đứng đó, quên cả ra mở cửa xe. Ông chủ anh chưa từng nói đùa bao giờ “bò đá” dĩ nhiên phải hiểu đó là một câu đùa. Nhưng quan trọng là con ‘bò’ nào có khả năng làm cho mặt ông chủ hắn đổi màu như vậy. – Nhanh đi không tôi trễ. – Vâng… _ Anh ta ngó quanh_ Cậu Tùng không về luôn ạ? – Không, trốn mất rồi. Đừng để tôi tóm được cậu… _Vũ Phong lầm bầm_ – Sao ạ? – Không, cậu ta về sau. Nhanh đi. – Dạ, dạ!!!! Đêm qua Tùng về đến nhà, người đã say mèm. Hậu quả bị cả đám bạn chuốc rượu, đáng ra cậu cũng không uống. Nhưng chuyện mấy ngày nay với Vũ Phong làm cậu chịu hết nổi, một người hay đánh nhau như cậu mà chịu đựng đến như vậy là sắp quá giới hạn rồi. Cậu không còn muốn phô bộ mặt hiền lành với anh để lấy lòng anh nữa, cậu đang muốn tung hê tất cả… và cậu uống, say mèm. Cái đám chuốc rượu cậu không tên nào sống sót nổi._Hết chuyện đi chuốc kẻ đang muốn mượn rượu để xả stress, và khổ là càng uống càng tỉnh_ Và về đến nhà dù đã say nhưng cũng chưa đến nỗi không còn biết gì. Thà cứ như trước, Vũ Phong không yêu thương gì cậu, những gì xảy ra giữa cả hai là do đổi chác… Nhưng anh tỏ ra coi cậu như trai bao_ Dù cậu cũng hay nghĩ ‘mình cũng gần giống trai bao rồi’_ nhưng cậu vẫn còn chút tự trọng cho bản thân_ không biết có đủ để gọi là tự trọng không_ là cậu ngủ với anh đa phần là tự nguyện. Còn việc nhận tiền của anh, đổi lại công sức cậu làm việc. Vay trả đàng hoàng không hề xin không. Cũng chính vì thế mà cậu còn có thể ngẩng mặt nhìn chứ không thì… Vậy mà mấy ngày nay cậu sắp điên, chỉ vì Vũ Phong ngã giá cho việc mua trái tim cậu mà anh không hề trả lại bằng trái tim anh. Anh có biết là anh đang chà đạp tình yêu của cậu, lòng tự trọng cuối cùng của cậu hay không. Vũ Phong thấy cậu say khướt, bỏ đi cả buổi chiều. Anh đâm bực, cậu dám bỏ anh lại nhà đi mất biệt trong khi chiều nay cậu chẳng có lịch làm việc, gọi điện cũng không nghe, giờ lại về nhà trong tình trạng nồng nặc mùi rượu như vậy_ Vũ Phong chẳng phát hiện ra tại sao anh lại bực bội khi bị bỏ lại, vì mọi khi cậu lúc nào chẳng ưu tiên quanh quẩn bên anh_ và anh thản nhiên xả những bực bội của mình lên nguyên nhân gây bực cho anh, đó là tên say đang bước vào nhà. – Em đi đâu không xin phép, đến giờ này lại về trong cái bộ dạng đó hả. Trái với mọi hôm, Tùng thường cúi mặt xin lỗi, hay chỉ im lặng khi bị anh mắng. Nhưng hôm nay, cậu lại lừ lừ mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu. Tâm trạng cậu đang bị men rượu làm chủ hết bảy phần. – Em làm hết giờ, hết việc. Hoàn thành tốt những gì anh giao cho rồi… ra ngoài hay ở nhà là quyền của em… Anh mắng em với lý do gì? Vũ Phong tức muốn xịt khói. Coi kìa, cái bộ dạng khiêu khích muốn gây sự của Tùng với anh làm anh không chịu nổi. Cậu Tùng mọi khi ở trước mặt anh đâu mất tiêu, thay vào đó là một người xa lạ anh chưa từng gặp. Nhưng nhượng bộ, với Vũ Phong là không thể dù kẻ đứng trước mặt đang say, chắc gì kẻ say có thể kiểm soát được hành vi của mình. – Em không ân hận khi phát ngôn bừa bãi như vậy chứ. Xem kìa, một kẻ chỉ vừa có một chút danh vọng đã lên mặt với nơi đã muôi dưỡng, đào tạo cho… thật là… – Anh vừa nói gì? Anh lại thích ghép cho người ta thế này thế nọ. Anh lấy gì chứng minh cho điều anh nói._ Tùng không hề nhượng bộ khi cậu đang bị chọc giận_ – Cái này. Vũ Phong cầm trong tay những tấm danh thiếp của cậu. Những tấm danh thiếp của những nơi mời cậu tới làm việc. Mà tại sao Vũ Phong có… – Cậu vẫn giữ những thứ này mà không bỏ, vậy chứng tỏ cậu đang cân nhắc việc cậu ra đi. Cậu nghĩ mình xứng sao, không có tôi hỗ trợ cho cậu _ Vũ Phong cười khảy_ thì cậu nghĩ họ biết đến cậu sao, bây giờ làm giá với tôi. – Ý anh là gì? – Tôi muốn nói, không có tôi cậu chẳng là gì cả ngoài tên đầu bếp quèn mới ra nghề… …BỐP…!!! …Một cú đấm không nương tay. Vũ Phong bị bất ngờ chúi nhủi, té xuống đất. Một bên mặt anh đau rát. Nhưng rất nhanh, anh đứng lên tiến thẳng tới chỗ Tùng với cánh tay giơ cao và đôi mắt đầy lửa. Tùng như tỉnh hẳn khi cậu phát hiện việc cậu vừa làm. Nhìn thấy thái độ của Vũ Phong đang tiến về phía mình, tim cậu đánh lô tô… – “Coi như mình tiêu rồi, lần này đừng hòng xin việc được ở đâu nữa. Ôi trời!” Cậu nhắm tịt mắt, cậu cũng hết cả hồn vía với việc mình vừa làm. Cậu chưa từng phản kháng lại anh, và cậu chưa chuẩn bị cho điều đó. Nó làm cậu lúng túng chưa biết phải xử lý tiếp như thế nào ngoài việc nhắm mắt chờ những gì sắp giáng xuống. 1s đi qua. 2s trôi qua. 3s…không có gì xảy ra cả. Tùng hé mắt nhìn. Anh đang đứng trước mặt cậu. Tùng giật mình, lùi một bước. – Tỉnh rồi phải không? Anh cho em ba giây để trả lời cho việc này._Vũ Phong chỉ vào vệt mờ trên má, nó đang bắt đầu chuyển màu đậm dần lên _ Nếu không thì đừng trách anh không cho em cơ hội giải thích. – Xin lỗi…_đúng là cậu tỉnh rượu thật_ em…em… Nhưng chưa kịp nói thêm câu nào, Tùng co giò chạy mất, Vũ Phong chỉ còn căng mắt nhìn theo, tức muốn nổ đom đóm mắt. Nhưng anh thấy một điều lạ đang chuyển động trong lòng. Anh đã quá tức giận, chưa ai dám hành hung anh, vậy mà thằng nhóc này… Nhưng nhìn cái mặt nhắm tịt mắt lại, không hiểu sao anh không giận nữa. Anh buông tay và quyết định nghe cậu nói, có thể do anh đã nói hơi quá, nhưng cũng tại cậu. Cậu cứ giữ mãi nhưng tấm danh thiếp đó làm gì, trong khi anh đề nghị cậu ở lại thì cậu lại không chịu đồng ý, như vậy cậu đang định đi. Anh kết luận như vậy có gì sai. Và khi anh rút kinh nghiệm cũ, cho cậu thời gian giải thích thì cậu lại chạy mất ngay trước mũi anh …_ Vũ Phong đá cái ghế ngay cạnh chân bay thẳng, va vào tường nghe chát chúa. Chẳng phải cậu nói yêu anh sao, chẳng phải cậu rất cần tiền sao. Vậy tại sao anh đang đề nghị cho cậu những điều cậu đang cần… mà sao câu trả lời vẫn chưa được như ý anh muốn. Vũ Phong để một đống thắc mắt trong lòng mà về Sài Gòn, định bụng nếu mà gặp cậu thì phải dần cho một trận te tua mới hả _ Dần theo kiểu gì không biết, bởi vì lúc này Vũ Phong đang cười khi nhớ tới khuôn mặt với biểu cảm kỳ quái mà anh không biết phải diễn tả làm sao của Tùng trước khi cậu làm cái việc khiến anh tức muốn bể phổi, là co giò chạy mất_ Nhưng không may cho Vũ Phong, về đến nhà không thấy bóng dáng cậu đâu. Anh đã hăm hở vào nhà là thế mà… Cậu cũng chưa từng về nhà, vậy là từ Đà Lạt cậu không về nhà mà trốn đâu mất. – Cậu nhắm trốn được bao lâu, thằng nhóc._ Vũ Phong lầm bầm_ Cậu quên tôi là ông chủ của cậu sao. Nhưng Vũ Phong chẳng có thời gian cho việc hỏi tội Tùng. Anh có một chuyện đáng lo hơn. Cha anh gọi và anh biết anh được gọi về việc gì. Bên cạnh đó anh cũng còn một việc nửa phải giải quyết, đó là một cú điện thoại làm anh tức tới mức quăng thẳng cái điện thoại đang cầm trên tay vào tường, bể nát. – Khốn khiếp, dám coi thường Vũ Phong này…chờ đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]