Như Ý đang chạy thể dục vòng vòng trong khu biệt thự Hoàng Hải, biệt thự Trương gia củng nằm trong khu này, cô bận bộ thể thao màu trắng của Long nó khá rộng so với Như Ý phía dưới cô còn quấn thêm cái áo khoác mang đôi giày bata màu xanh, tóc buộc cao. Cảnh Tuấn ngồi trên chiếc xe Lamborghini chạy về nhà anh rất muốn nhanh chóng được gặp em gái, từ xa anh nhìn thấy Như Ý đang chạy ngược hướng với mình anh tấp ngay vào lề đường chậm rãi bước xuống xe, 2 người chỉ còn cách 1 chút nữa thôi, anh vội vàng lấy món quà anh để sẵn trong túi mỉm cười thật tươi giang 2 cánh tay mình lên chuẩn bị là sẽ ôm thật chặt đứa em gái lì lợm này nhưng... Như Ý xem anh như người không quen biết cứ thế mà lướt qua người anh. Cảnh Tuấn trợn mắt, 2 cánh tay khựng giữa không trung món quà củng vì thế mà rớt xuống đất"Sao vậy nó không nhận ra mình sao?"
"Này"
Như Ý dừng lại xoay người đứng đối diện với anh, khó hiểu
"Anh gọi tôi, chúng ta có quen nhau sao?"
Cảnh Tuấn không nói gì, chỉ đứng ở đó ngơ ngẩng nhìn cô " Như Ý, tại sao nó không nhận ra mình, là anh đây mà?
"Không có gì!"
Như Ý nhăn mày khó hiểu, gật đầu với Cảnh Tuấn 1 cái rồi tiếp tục chạy. Quái lạ người này là ai sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy, khuôn mặt đó hình như mình đã từng gặp ở đâu thì phải.
Cảnh Tuấn như chôn chân tại chỗ, những lời nói muốn nói lúc nãy dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-nhan-cuoi/574719/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.