Bận rộn với công việc đến trưa, nhân viên trong cửa hàng đều nghỉ tay và rủ rê nhau cùng đi ăn, nhưng có một người thì không. Thấy vậy Hà Trâm liền cất tiếng hỏi
- Ơ cậu không đi cùng à Hima?
- Ừa, mình có mang theo đồ ăn trưa nên mình sẽ ăn tại cửa hàng luôn.
Cô đang chần chừ nghĩ ngợi thì một chị nhân viên gọi vọng vào
- Hà Trâm ơi em có đi cùng bọn chị không? Nhanh lên nào! Mọi người đói lắm rồi
- À dạ, mọi người cứ đi ăn đi ạ! Em sẽ ăn ở cửa hàng.
Hima nghe thấy thì bất giác mặt đầy sự khó hiểu
- Ủa mình tưởng cậu đi với mọi người chứ?
- Hì, mình không thích việc ăn 1 mình tí nào, nó cô đơn lắm. Nên mình cũng không muốn cậu cảm thấy như thế.
Nói rồi cô chạy nhanh ra tiệm cơm trưa bên đường đối diện để mua đồ ăn. Còn ở đây, Hima đang cảm thấy vui trong lòng vì không bị lạc lõng, bởi điều cậu sợ nhất là cô đơn. Lúc sáng chào hỏi nhiệt tình là thế, nhưng thực chất cậu là người rất khó hoà nhập, cậu sợ khi đi ăn chung với mọi người, cậu sẽ bị cô đơn vì cậu là người mới chưa quen biết được với ai. Nhưng chính cô là người đã giúp đỡ, quan tâm cậu. Điều này làm cậu cảm thấy rất dễ chịu.
Mua đồ ăn xong và quay về, cả hai bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện đầy rôm rả. Nhưng Hà Trâm thì cứ liên tục kiểm tra điện thoại, điều này làm cho Hima bắt đầu để ý
- Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-nhan-cau-hon-bang-co/1107128/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.