Năm Thịnh Hòa thứ mười bốn Lương Hòa đế băng hà, đại Tần để tang ba ngày theo đúng nghi thức lễ tang củamột quân vương.
Không khí âm u phủ khắp bầu trời đại Tần, rèm lụa trắng, đèn lồng trắng. Tất cả mọi thứ đều màu trắng, màu của sự tang thương. Thế nhưng bá quan văn võ, bách tín muôn dân không một người nào rơi nước mắt
Lương Hòa đế tục danh là Lương Tĩnh Mặc. Năm mười một tuổi đã đăng cơ, lúc đó hắn còn là một đứa trẻ ngoan luôn trầm mặc ít nói. Mọi việc đều nghe theo chỉ bảo của Tam thúc, thờ ơ mặc kệ ông ta buôn rèm nhiếp chính
Thế nhưng mọi người không ngờ đứa trẻ được người khác sắp đặt ngồi ở trên địa vị tôn quý làm bù nhìn lại trở thành một kẻ tàn ác không có tính người, nắm trong tay sinh mạng hàng vạn người xem như cỏ rác
Vào một ngày mưa của năm Thịnh Hòa thứ bảy, bầu trời vần vũ. Âm thanh của những tia chớp đánh ra đinh tai hơn mọi ngày. Trong Hoàng Cung tiếng kêu khóc, van xin vang lên thê lương. Cẩm y vệ túc trực xung quanh ngai vàng, kiếm đã được rút ra khỏi võ. Tọa trên chổ ngồi cao quý đó là một vị thiếu niên mười tám tuổi, gương mặt tuấn mỹ lại tà ác, ánh mắt hắn lạnh lẽo từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống đám người đang liên tục dập đầu xuống nền gạch, máu đã rỉ ra thấm ướt cả đại điện nhưng miệng vẫn không ngừng khóc lóc van xin trong đám người này có cả nhiếp chính vương - Tam thúc của hắn
Chỉ một cái phẩy tay, kiếm vung lên đầu rơi máu chảy...
Ngày hôm đó trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-nhan-bac-o-song-lac-duong-giac-mong-cua-bao-vuong/59638/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.