Lam Yên mệt mỏi bước vào nhà, cô thở dài, đặt hộp tài liệu ở góc cửa. Cô thấy mẹ đang ngồi khâu vá ở phòng khách rất cặm cụi. Nhìn khuôn mặt sạm đi vì vất vả của mẹ, khoé mắt Lam Yên cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra. Mẹ cô, thật đáng thương, cả cuộc đời đã phải lam lũ nuôi cô, vậy mà cô chưa làm gì được để báo đáp mẹ hết, lúc nào cô cũng là gánh nặng của mẹ, làm việc thì chưa đến một tháng đã bị người ta đuổi đi, cô quả là quá vô dụng.
- Mẹ....con......con.......
Lam Yên nghẹn ngào cất giọng, cả người cô run rẩy, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Hiện giờ, cô không biết phải nói sao với mẹ cả. Cô sợ, mẹ cô sẽ càng buồn phiền hơn, cô không hề muốn mẹ lo lắng vì chuyện của cô. Mẹ cô không nói gì, bà nhẹ nhàng bước đến, ôm lấy cô và dịu dàng:
- Con gái, con đừng buồn. Mất việc này thì thôi còn có việc khác mà.
Lam Yên sững người, cô ngạc nhiên nhìn mẹ, lắp bắp:
- Mẹ.....làm sao mà....?
Mẹ cô mỉm cười, bà vuốt nhẹ tóc cô, vỗ vào lưng cô như khi cô còn nhỏ:
- Hạo Nhiên nó nói cho mẹ, con thật ngốc, mỗi vậy cũng khóc à. Đừng lo, con không có việc thì thôi, cứ ở nhà, mẹ sẽ nuôi con.
Nước mắt Lam Yên trào ra. Vòng tay mẹ thật ấm áp, khiến cô cảm thấy bình an hơn bao giờ hết. Quả thực, tình yêu thương của người mẹ là vô giá, không gì sánh nổi, nó như liều thuốc chữa lành mọi vết thương. Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-mat-na-hoan-hao-cua-thien-than/93431/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.