“Cũng có hơi giận.” Khương Tùy Tranh bất đắc dĩ cười cười, “Nhưng mà không có gì đâu, không cần lo lắng cho bọn anh.”
San San nói: “Vậy… tại sao anh vào giới, lần trước em nghe Đào Thần nói, không phải anh được một công ty kiến trúc nổi tiếng ở nước ngoài tuyển chọn sao? Sao đột nhiên lại không đi? Hợp đồng với Mạch Hoa thấp nhất cũng phải ba năm, anh ký hợp đồng rồi sao?”
“Ừm.” Khương Tùy Tranh nói: “Lúc trước anh nộp CV, không ngờ lại được chọn.”
“Anh Đâu Đâu.” San San thử hỏi: “Anh không phải là bởi vì anh Xuyên nên mới từ bỏ cơ hội làm việc chứ…”
“Không phải.” Ánh mắt Khương Tùy Tranh nói: “Muộn lắm rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
San San không hỏi nhiều nữa, chúc ngủ ngon rồi quay người đi, Khương Tùy Tranh trải chăn lên giường, chui vào nằm, cậu đã nguôi giận từ lâu, nếu như mỗi ngày giận dỗi Lục Trạch Xuyên, có thể đã bị anh chọc tức chết rồi.
Từ bỏ sao… Khương Tùy Tranh ngẫm cái từ này, dần dần nhắm mắt lại, nếu bàn về từ bỏ, không gì có thể so được với những thứ Lục Trạch Xuyên từ bỏ vì cậu, cậu chẳng qua chỉ là thay đổi công việc, còn Lục Trạch Xuyên vì cậu mà từ bỏ cả cuộc đời.
Chuyện này làm sao mà so?
Không so được.
Hơn một giờ sáng, cửa phòng đẩy ra, Lục Trạch Xuyên lê dép trở về phòng, Khương Tùy Tranh đang ngủ, để lại một ngọn đèn nhỏ, cậu ngủ ở bên trái, bên cạnh đặt gối, như là chừa cho anh, Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-lo-cau-vong/1912793/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.