Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63
Chương sau
Đối với người đột nhiên xuất hiện, Tiễn Diệp không thấy có gì là bất ngờ, không nói gì, chỉ thẳng tắp mà nhìn đối phương, xem ra cũng không có ý mở miệng. Hẳn là đã quen với việc hắn có lúc sẽ rất lạnh lùng, Cận Sĩ Triển cũng không cảm thấy mất tự nhiên, chỉ hỏi một câu: “Làm sao lại thành ra thế này?” Nhìn y một cái, Tiễn Diệp hạ mí mắt, một lát sau mới nói: “Có người đến làm phiền.” Sau đó khom lưng cầm lấy cái chổi ở bên cạnh, tiếp tục quét dọn. Làm phiền? Cận Sĩ Triển lại nhìn thoáng qua bốn phía, đặc biệt là vết máu chói mắt trên mặt đất, phiền phức này thật đúng là không nhỏ. “Bị thương?” Lại hỏi. Tiễn Diệp không nhìn y, vừa quét vừa nói: “Không có.” Kỳ thực, hắn rất muốn nói quản ngươi thí sự! “Cậu rước lấy phiền phức phải không?” “Không phải.” “Cậu khẳng định?” Sách! Tiễn Diệp nhíu mày, “Tôi, khẳng định, chắc chắn!” “Máu này cũng không phải của cậu chứ?” Không trả lời. Tiếng quét dọn càng lớn hơn. (Thực ra nhiều lúc Tiểu Diệp cũng dễ thương lắm ấy lol~) Cận Sĩ Triển nhíu mày một chút, có điểm kì quái, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Không phải là cậu tưởng tôi sai người đến phá quán của cậu đấy chứ?” Lần này, Tiễn Diệp rốt cục để lộ ra biểu tình không nhịn được nữa, một phát ném xuống cái chổi đang cầm trong tay, cau mày xoay người nhìn y, hỏi: “Đúng thì thế nào?” Hắn không để bụng! Căn bản là chẳng quan tâm! Phản ứng quá khích thoáng qua khiến cho Cận Sĩ Triển sửng sốt một chút, y không nghĩ tới Tiễn Diệp sẽ thoáng cái trở nên như thế — hắn đang tức giận? Giận ai? Chẳng qua điều mà y không nghĩ tới chính là sự dữ dội vẫn còn ở phía sau. “Anh xem xong, cười đủ rồi thì cũng nhanh cút đi! Tôi không muốn lãng phí thời gian với anh, muốn mua vui thì đến chỗ khác!” Dường như là cắn răng nói, Tiễn Diệp cầm lấy cái túi cao su dài trên mặt đất, ngồi xổm xuống bắt đầu dọn dẹp những mảnh kính lớn hơn một chút. Công việc yêu cầu phải cẩn thận, hắn làm lại có phần thô bạo.(Bạn ấy đang dỗi =)))) Thanh âm kính vỡ va vào nhau thực sự là không êm tai. Cận Sĩ Triển cảm thấy rất thú vị, phi thường thú vị. Suy nghĩ một chút, y đến gần Tiễn Diệp, ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay từ phía sau khoác lên vai Tiễn Diệp, thân thể người kia hơi cứng lại. “Rất khó đối phó à?” Cận Sĩ Triển cố ý hạ giọng, sau đó lại giống như sợ Tiễn Diệp không nghe rõ mà ghé sát vào tai hắn. Chuyện an ủi bình thường cũng bị y khiến cho trở nên có chút mờ ám. Nếu như vứt bỏ tất cả mọi chuyện, bọn họ như vậy khẳng định là bạn bè tốt. Đúng là chuyện hài cực ký trào phúng mà. Tiễn Diệp dừng lại, nghiêng đầu một chút, không ngại mặt đối mặt, đến nỗi chóp mũi sắp chạm vào nhau với Cận Sĩ Triển. “Anh cho rằng còn có thể có cái gì khó đối phó hơn anh sao?” Cận Sĩ Triển cười ra tiếng, đồng thời phát hiện, ở trước mặt Tiễn Diệp, y lúc nào cũng muốn cười. Y phải thừa nhận, Tiễn Diệp cho y một cảm giác ưu việt tự thị nhi phi (hư hư thực thực, giống thật mà là giả),càng ngày càng muốn nhiều hơn. “Cậu nói như vậy là đang chột dạ sao? Phải không?” Giật giật mắt một chút, Tiễn Diệp khe khẽ thở dài, theo thói quen mà đưa tay đẩy đẩy kính, kết quả là đầu ngón tay chạm vào mặt Cận Sĩ Triển, hoàn toàn là do không cẩn thận. Cứng đờ — Tiễn diệp sửng sốt một chút, Cận Sĩ Triển khóe mắt mỉm cười mà nhìn hắn, trong lúc nhất thời khiến hắn cũng quên đi việc suy nghĩ xem có nên rút tay về không — như vậy chẳng phải là có vẻ như hắn thực sự đang chột dạ sao? “Cậu biết không –” Cận Sĩ Triển chậm rãi mở lời, cầm lấy tay Tiễn Diệp đưa tới bên môi, làn da nơi lòng bàn tay không nhẵn nhụi, đem lại xúc cảm rất khác biệt, “Mỗi lần cậu đẩy kính mắt đều là khi tâm tình không tốt hoặc là chột dạ.” Không nói gì, Tiễn Diệp cảm thấy bản thân đang nổi da gà. “Có máu –” Trong lúc vô ý, ngón tay tinh tế đã bị thương, tơ máu nhàn nhạt xuất hiện, chậm rãi, bằng một loại tốc độ khiến cho người ta cảm thấy mờ ám, Cận Sĩ Triển vươn đầu lưỡi từ từ liếm đầu ngón tay Tiễn Diệp, động tác xấu xa. Mà đầu ngón tay lại là một bộ phận mẫn cảm. Cảm giác ấm nóng ẩm ướt, quen thuộc mà lại xa lạ. Hai người giữa lúc tình cảm mãnh liệt thì nhiệt độ cơ thể vẫn là lạnh, mà hiện tại, Cận Sĩ Triển chỉ bằng một động tác ám muội, đã khiến cho Tiễn Diệp thấy ngực có chút chua xót (ý là cảm động). Tiễn Diệp lúc này, hắn không biết biểu tình của mình mờ mịt như thế nào, thậm chí có điểm bất lực. “Anh tới làm gì?” Hắn hỏi Cận Sĩ Triển. Cận Sĩ Triển nhìn hắn nói: “Tiễn Diệp, tôi phải đối xử tốt với cậu một chút a –” Ngữ khí nghi vấn hư hư thực thực, không biết là nói với Tiễn Diệp hay nói với chính mình. Tiễn Diệp nhìn Cận Sĩ Triển, đôi mắt sau cặp kính tràn đầy sự thanh thản, lần đầu tiên hắn đánh giá tỷ mỷ người đàn ông này. Sau đó, hắn khẽ cười. “Cận Sĩ Triển — chúng ta, nếu như lần đầu tiên gặp mặt, anh đối xử với tôi như vậy — nói không chừng tôi sẽ yêu anh.”(TT^TT) Không chờ Cận Sĩ Triển nói, hắn rút tay về, cúi đầu, thủy tinh vỡ trên mặt đấy, hầu như chỉ còn những mảnh vụn. Chẳng bao lâu sau, Tiễn Diệp đứng dậy, người bên cạnh cũng đứng dậy theo. Tiễn Diệp đột nhiên thấy đau nhói trên mặt, chiếc băng urgo chưa dán được bao lâu bị chậm rãi bóc ra, vết thương từ từ bại lộ trong không khí, dường như cái gì cũng không kịp nghĩ, ngẩng đầu. Trong ánh mắt Cận Sĩ Triển vậy mà lại có một thứ gì đó giống như ôn nhu. “Vết thương để hở tốt hơn — từ từ hãy dán thứ này thì mới tốt.” Miệng vết thương khép kín chưa bao lâu, màu đỏ nhàn nhạt, vậy mà lại giống như trang sức. Ngay cả Cận Sĩ Triển cũng thấy bản thân có chút ý niệm biến thái trong đầu. Tiễn Diệp, đã bị thương toàn thân rồi. Khẽ cười ra tiếng, Tiễn Diệp giơ tay lên, Cận Sĩ Triển cho rằng hắn lại muốn đẩy kính, nhưng không nghĩ tới lần này Tiễn diệp trực tiếp tháo kính ra. Nhắm mắt lại, bóp nhẹ huyệt thái dương một chút, động tác này khiến cho người ta cảm thấy hắn có chút bất đắc dĩ. “Có điểm lạnh –” Ba chữ, nhưng đủ để kết thúc cuộc đối thoại lần này. Cận Sĩ Triển cười mà không nói, có chút ngạc nhiên, có một số việc, nhiều lời vô ích. Nghề nghiệp trước đây của Tiễn Diệp rất kỳ lạ, hắn từng là một cảnh sát. Có lẽ với người thường mà nói, cảnh sát không phải nghề gì lạ lùng. Nhưng đối với Tiễn Diệp mà nói, cảnh sát với hắn là một nghề nghiệp ngoài dự tính. Hắn từng giết người, đương nhiên, không phải vì chính nghĩa. Khi súng xuyên qua chỗ hiểm của con người, chỉ vẻn vẹn vài giây thì trong nháy mắt thế giới đã mất đi một sinh mạng. Tiễn Diệp có loại cảm giác hít thở không thông, có đôi khi, hắn sẽ cảm thấy bản thân mình chết đi so với người bị hắn giết hại còn nhanh hơn. Tiễn Diệp không cảm thấy chính mình là một cảnh sát. Hắn không cần chấp hành pháp luật, không cần bảo vệ người dân, càng không cần biểu dương chính nghĩa. Hắn chỉ cần đứng ở một chỗ, an tĩnh chờ đợi mệnh lệnh của một người, chỉ là như thế. Lời nói của người kia với hắn mà nói chính là luật. Mà câu đầu tiên người kia nói với Tiễn Diệp là: Tôi sẽ chờ cậu đến báo thù. Sau đó, đem thi thể anh trai hắn đến cho hắn. Mấy năm đó, Tiễn Diệp không biết mình đã sống sót như thế nào. Hắn mất đi người quan trọng nhất, cũng là người hắn yêu nhất, cái loại tình yêu này, Tiễn Diệp chính mình cũng không thể nói rõ, nhưng hắn cũng không muốn làm rõ, bởi vì hắn khi đó, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó trong tương lai sẽ là cái dạng gì. Bởi vì khi lần đầu tiên nhìn thấy Cận Sĩ Triển, chưa từng nghĩ tới việc nói nhiều hơn một câu với người đàn ông này, thậm chí là khi ở trên giường. Tiễn Diệp biết hai nam nhân cũng có thể làm tình, nhưng hắn cũng không nghĩ tới chính mình sẽ cùng nam nhân. Hết thảy đều như là thuận theo tự nhiên. Khi đó hắn cho rằng chính mình sẽ chết, nhưng một dây thần kinh nào đó lại vô cùng thanh tỉnh. Hắn nghĩ cứ như vậy mà chết đi cũng thật tốt, thế nhưng ngẫm lại lại thấy buồn cười, chết khi cùng nam nhân ở trên giường, sẽ rất mất mặt không phải sao? Thứ đã mất đi không thể quay về, nhưng thứ vẫn còn lưu lại, còn cần hắn bảo vệ. Hắn không thể hận bất kì kẻ nào, Tiễn Diệp, ngoại trừ chính hắn. Một giây trước khi không thở nổi, hắn cười ra tiếng — “Đang cười cái gì?” Từ từ nhắm hai mắt, giật giật khóe miệng, Tiễn Diệp không cảm thấy bản thân đang cười. Giật mình mà quay lại, hắn phát hiện mình đang dùng một loại tư thế cuộn tròn mà nằm ở trong lòng người nào đó, không gian nhỏ hẹp, giường cũng nhỏ, cái chăn chỉ đủ một người vẫn cứ đắp ở trên thân thể hai người. Bên dưới chăn là một bộ cảnh tượng dâm mị, hắn đã không muốn phỏng đoán nữa rồi. Giữa ban ngày ban mặt, dây dưa với nhau cả một buổi chiều, Cận Sĩ Triển như là muốn đền bù sự “tổn thương” trước đây ở trên giường cho hắn, dùng hết các loại thủ đoạn sẽ làm hắn thoải mái, không bao lâu sau khi hắn phóng thích thì lại châm lửa trên người hắn. Một lần lại một lần vuốt ve, một lần lại một lần tiến nhập, mãi cho đến khi trong đầu không nghĩ được cái gì nữa, thuận theo động tác của thân thể. Dường như thực sự sẽ thiêu cháy tất cả. Bạn đang Loại sa Äá»a cùng phóng túng nà y, Tiá»
n Diá»p chÆ°a từng nghÄ© tá»i. Có và i thứ, hắn tÆ°á»ng Äã qua lâu rá»i, trái lại chÆ°a từng kết thúc. Thân thá» bỠôm, vẫn còn chÆ°a ká»p má» mắt Äã bá» Äặt á» trên giÆ°á»ng, cần cá» ngứa ngáy, Äá»t nhiên bá» cắn má»t ngụm. âA ~~â Tiá»
n Diá»p thá» dá»c má»t tiếng, má»t chân bá» giáºt lại, cảm giác Äược dá»ch thỠẩm Æ°á»t từ thân thá» chảy ra. âNÆ¡i nà y của cáºu thá»±c sá»± quá nhá» ââ Cáºn SÄ© Triá»n nhẹ nhà ng cắn và o cá» hắn, má»t tay lần và o dÆ°á»i chÄn dùng sức vuá»t ve bắp Äùi Tiá»
n Diá»p, thon dà i cân xứng, Äiá»m ấy khiến y rất thá»a mãn. âAnh, Äứng lên ââ Tiá»
n Diá»p nói có phần Äứt quãng, thanh âm cÅ©ng khe khẽ giá»ng nhÆ° rên rá». Cáºn SÄ© Triá»n ngẩng Äầu, liếm môi má»t chút, cúi Äầu nhìn Tiá»
n Diá»p. âLà m má»t lần nữa ââ Má»t lần nữa hắn có thá» sẽ thá»±c sá»± chết mất! âTôi Äau dạ dà y, nếu anh không muá»n tôi nôn lên ngÆ°á»i anh thì tá»t nhất nên mang thứ gì Äó của anh Äi ra Äi!â Tiá»
n Diá»p cắn rÄng, thứ gì Äó dÆ°á»i chÄn tinh thần phấn chấn Äến ná»i hắn cÅ©ng cảm giác Äược! Nam nhân nà y quả nhiên trên ngÆ°á»i có huyết thá»ng của trâu mà ! Thấy sắc mặt hắn quả thá»±c có chút không tá»t, Cáºn SÄ© Triá»n cÅ©ng không miá»
n cưỡng, xoay ngÆ°á»i xuá»ng giÆ°á»ng. Ngá»i á» bên giÆ°á»ng, nhặt lên y phục bá» ném xuá»ng Äất, từ bên trong móc ra bao thuá»c, rút má»t Äiếu Äút và o miá»ng, vừa Äá»nh châm lá»a, hắn quay Äầu nhìn thoáng qua Tiá»
n Diá»p á» trên giÆ°á»ng, ngÆ°á»i kia vẫn Äang dùng tÆ° thế cuá»n mình, chÄn Äắp á» trên ngÆ°á»i, nhìn không thấy biá»u tình trên mặt. Suy nghÄ© má»t chút, Cáºn SÄ© Triá»n bá» Äiếu thuá»c trong miá»ng ra, ná»a thân trên ngả vá» phÃa sau, nhÃch lại gần, há»i: âRất Äau sao?â (anh ý há»i dạ dà y ạ =.=) Không nói gì. Ngay cả Äá»ng cÅ©ng không Äá»ng. Äá»t nhiên cảm thấy, Tiá»
n Diá»p nhÆ° váºy có phải hay không có Äiá»m giá»ng nhÆ° là m nÅ©ng? Khóe miá»ng giÆ°Æ¡ng lên, Cáºn SÄ© Triá»n cúi ngÆ°á»i xuá»ng, má»t tay chÃnh xác không sai lá»ch mà mò tá»i mông Tiá»
n Diá»p, cúi Äầu nhẹ giá»ng há»i bên tai Tiá»
n Diá»p: âHay là ỠnÆ¡i nà y tÆ°Æ¡ng Äá»i Äau?â DÆ°á»i chÄn truyá»n Äến má»t tráºn thanh âm lầm bầm, không rõ rà ng lắm, vì váºy Cáºn SÄ© Triá»n không biết Tiá»
n Diá»p nói gì nhÆ°ng mà y là ngoà i ý muá»n lại thấy tâm tình phi thÆ°á»ng tá»t, báºt cÆ°á»i, vừa Äá»nh lôi Tiá»
n Diá»p từ trong chÄn ra thì má»t tiếng chuông cắt Äứt Äá»ng tác của y, là Äiá»n thoại của y. Tiá»
n Diá»p cÅ©ng nghe Äược, sau Äó là thanh âm Cáºn SÄ© Triá»n rá»i giÆ°á»ng, tiếp Äó là tiếng Cáºn SÄ© Triá»n lặng lẽ áp chế dục vá»ng. Loại thanh âm nà y má»i là thứ Tiá»
n Diá»p quen thuá»c. Bá»i vì nó rất chân thá»±c. Má»t chết Äi, má»t má»i dần dần lan ra khắp toà n thân, ngay cả mà mắt Äá»u lÆ°á»i Äá»ng. Thân thá» Äược thá»a mãn, nhÆ°ng tâm lại cà ng thêm trá»ng rá»ng, hÆ¡n lúc trÆ°á»c rất nhiá»u, giá»ng nhÆ° cháºm rãi mà tÃch tụ rá»i dâng lên má»t lúc váºy. Tiá»
n Diá»p nghÄ© chÃnh mình rất hèn hạ, nhÆ°ng không có cảm giác tá»i lá»i, bá»i vì nam nhân kia là Cáºn SÄ© Triá»n. CÆ¡n buá»n ngủ dần kéo Äến, trong lúc mông lung, Tiá»
n Diá»p cảm thấy có ngÆ°á»i ghé và o lá» tai hắn nói gì Äó, không muá»n Äi sâu truy rõ thanh âm kia rá»t cục Äang nói cái gì, bá»i vì hắn biết Äó là Cáºn SÄ© Triá»n, cái gì khác cÅ©ng Äá»u không quan trá»ng. Sau Äó chÃnh là bóng tá»i vô táºn, tất cả thanh âm bên tai Äá»u dần dần biến mất, ý thức cÅ©ng ngà y cà ng không rõ rà ng. Tiá»
n Diá»p biết bản thân hẳn là Äang ngủ, cảm giác lúc nà y rất thoải mái, có thá» ngủ, kỳ thá»±c là má»t chuyá»n rất hạnh phúc. Không biết vì sao, hắn Äá»t nhiên nhá» Äến lá»i Cáºn SÄ© Triá»n nói qua kia, rằng sẽ Äá»i xá» vá»i hắn tá»t má»t chút â Nghe ra dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng tá»t, chẳng qua â cuá»n tròn thân thá» vừa má»i ngủ dáºy, Tiá»
n Diá»p dùng hết má»t Äiá»m khà lá»±c cuá»i cùng khẽ giÆ°Æ¡ng khóe miá»ng. Hắn không hiếm lạ.(ý chá» bạn ấy cÅ©ng chả thiết tha gì) Chá» Äến khi Tiá»
n Diá»p tá»nh ngủ, trá»i Äã tá»i rá»i. Từ trên giÆ°á»ng ngá»i dáºy, Tiá»
n Diá»p nhắm mắt vò vò tóc, khi má» ra, nhãn thần Äã hoà n toà n thanh tá»nh, theo thói quen ÄÆ°a tay cầm lấy kÃnh mắt Äặt trên tủ Äầu giÆ°á»ng, nhÆ°ng lại bắt Äược khoảng không. Sá»ng sá»t má»t chút, hắn thoáng suy nghÄ©, kÃnh mắt hình nhÆ° Äá» á» dÆ°á»i nhà . Thá» dà i, nhìn bá»n phÃa má»t chút, ngoại trừ chÄn gá»i có phần ngá»n ngang, tất cả Äá»u rất ngÄn nắp, ngay cả quần áo vá»n bá» ném xuá»ng Äất cÅ©ng Äược vắt trên lÆ°ng ghế, Tiá»
n Diá»p lẳng lặng nhìn má»t há»i, Äứng lên Äi và o phòng tắm. Ngoà i ý muá»n, dÄ© nhiên lại ngủ rất ngon. Sau khi tắm xong, Tiá»
n Diá»p mặt quần váºn Äá»ng cùng áo phông dà i tay, vừa dùng khÄn lau Äầu vừa Äi xuá»ng nhà , khi má»i Äi tá»i phân ná»a cầu thang thì nghe Äược tiếng thái rau từ trong bếp truyá»n ra, Äá»u Äặn mà có quy luáºt, khi xuá»ng tá»i dÆ°á»i lầu, không ngoà i ý muá»n mà thấy sà n nhà Äầy thủy tinh Äã Äược quét tÆ°á»c sạch sẽ, vết bẩn cùng máu cÅ©ng Äã Äược lau sạch. Khẽ cÆ°á»i cÆ°á»i, Tiá»
n Diá»p vắt khÄn mặt lên trên cá», Äi tá»i cá»a nhà bếp, dá»±a và o thà nh cá»a nhìn ngÆ°á»i Äang báºn rá»n bên trong. NgÆ°á»i vừa thái rau Äem rau cải bá» và o ná»i hầm Äang Äặt trên bếp, cầm thìa không ngừng khuấy, hÆ°Æ¡ng thÆ¡m của canh thá»t nhẹ nhà ng lan tá»a, Äáºm Äà nhÆ°ng lại không ngấy. Tiá»
n Diá»p không nhá» rõ là mình có cái ná»i kia a ~~ âOa! Cáºu tá»nh rá»i à ?â NgÆ°á»i vừa Äá»t nhiên xoay ngÆ°á»i thấy Tiá»
n Diá»p vẫn không nhúc nhÃch mà Äứng á» cá»a thì lại cà ng hoảng sợ. Tiá»
n Diá»p cÆ°á»i ra tiếng há»i: âAnh Äến Äây lúc nà o váºy, A CÆ°á»ng?â A CÆ°á»ng buông chiếc muôi trong tay ra, cầm lấy chiếc khÄn bên cạnh lau lau tay, Äến gần Tiá»
n Diá»p, nói: âHÆ¡n nÄm giá» a! Hôm nay vừa tan ca thì nghe nói á» chá» cáºu xảy ra chuyá»n, cho nên vá»i và ng Äến xem, kết quả vừa và o phòng Äã vá» sà n nhà Äầy máu cùng thủy tinh dá»a cho má»t tráºn, là m tôi giáºt cả mình! Lại không thấy cáºu Äâu, còn tÆ°á»ng cáºu phải và o bá»nh viá»n! Sau Äó Äi lên lầu má»i phát hiá»n cáºu Äang ngủ â tiá»u tá» cáºu, ra loại sá»± tình nà y còn có thá» ngủ ngon nhÆ° thế, ngay cả cá»a cÅ©ng không khóa!â Trong giá»ng nói chá» có trách cứ không ngừng. Tiá»
n Diá»p cúi Äầu cÆ°á»i cÆ°á»i, âXin lá»i! Gây phiá»n phức cho anh! Tôi ngủ nhÆ° chết a ââ âVết thÆ°Æ¡ng trên mặt là xảy ra chuyá»n gì?â âKhông có viá»c gì, không cẩn tháºn bá» thủy tinh cắt phải.â âKhông cẩn tháºn không cẩn tháºn! Cáºu bao nhiêu tuá»i rá»i mà còn không cẩn tháºn!â A CÆ°á»ng lo lắng mà vò Äầu mình, âRá»t cục là kẻ nà o biến cá»a hà ng của cáºu thà nh cái dạng nà y hả?â Äạm Äạm nhất tiếu (cÆ°á»i nhà n nhạt),Tiá»
n Diá»p nhá» giá»ng nói: âChá» là và i tên tiá»u lÆ°u manh Äến gây phiá»n toái mà thôi.â A CÆ°á»ng trừng mắt, âCái gì gá»i là tiá»u lÆ°u manh Äến gây phiá»n toái mà thôi! Loại sá»± tình nà y Äã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, nếu nhÆ° xá» lý không tá»t lần nà y bá»n chúng Äi lần sau sẽ lại tìm cáºu gây sá»±!â Nhá» tá»i tên tiá»u lÆ°u manh gần nhÆ° Äã mất ná»a cái mạng kia, Tiá»
n Diá»p nhún vai, cho rằng trong khoảng thá»i gian ngắn sẽ không thấy bá»n chúng Äâu. Thấy bá» dạng âkhông cho là Äúngâ của hắn, A CÆ°á»ng lại cà ng giáºn hÆ¡n, âCáºu rá»t cục có ý thức Äược nguy hiá»m không thế hả? Má» cá»a hà ng cÅ©ng không phải chá» cần mua và o bán ra là Äược!â âPhải phải! Tôi hiá»u! Lần sau bá»n chúng có tá»i tôi láºp tức báo cảnh sát Äược chÆ°a?â Rõ rà ng là nói cho có lá», Tiá»
n Diá»p nói ra dÆ°á»ng nhÆ° là chá» Äá» trấn an. A CÆ°á»ng lo lằng mà thá» dà i má»t hÆ¡i, há»i: âBá»n chúng rá»t cục tá»i là m gì?â âA â thu phà bảo kê!â Thiếu hứng thú mà nói, Tiá»
n Diá»p hÆ°á»ng mắt và o phòng bếp. Canh rất thÆ¡m a! âCái gì? Thu phà bảo kê? Gì chứ mà sao hết lần nà y Äến lần khác lại tìm cáºu Äá» thu?â A CÆ°á»ng tá»±a há» nhÆ° muá»n Äem trá»ng tâm câu chuyá»n nói cho tá»i cùng. Tiá»
n Diá»p vô lá»±c mà thiêu mi má»t chút, âBá»i vì tôi nhìn qua rất dá»
bắt nạt a â anh xem có thấy kÃnh của tôi Äâu không?â Bá» hắn Äá»t nhiên há»i nhÆ° thế, A CÆ°Æ¡ng vô ý thức mà trả lá»i: âA? á» trên quầy hà ng cạnh cầu thang â không Äúng! Sao cáºu lại nói sang chuyá»n khác nhÆ° thế hả?â CÅ©ng không phải hắn Äánh trá»ng lảng, bá»i vì vá»i hắn mà nói bây giá» kÃnh mắt tÆ°Æ¡ng Äá»i quan trá»ng. Sau khi Äeo kÃnh và o, Tiá»
n Diá»p Äứng á» giữa phòng nhìn quầy hà ng Äã có không còn cá»a kÃnh, không nói lá»i nà o, trên mặt cÅ©ng không có biá»u tình gì. âNgà y mai tôi tìm má»t ngÆ°á»i bạn Äến giúp cáºu sá»a má»t chút a? Cáºu ta vừa lúc là m nghá» nà y.â A CÆ°á»ng Äứng cạnh hắn nói, cảm thấy rất Äáng tiếc, còn có thông cảm. Trầm mặc má»t há»i, Tiá»
n Diá»p nhẹ giá»ng nói: âÄợi và i ngà y nữa! Không vá»i â â âHả? Không bán hà ng?â Suy nghÄ© má»t chút, nói: âCÅ©ng không phải, chá» là â muá»n nghá» và i ngà y.â Hắn muá»n hảo hảo suy nghÄ© má»t chút, nhân cÆ¡ há»i nà y. Vẻ mặt Tiá»
n Diá»p cÅ©ng là có chút má» má»t, A CÆ°á»ng không há»i nhiá»u nữa, chá» là tầm nhìn dừng lại trên ngÆ°á»i Tiá»
n Diá»p, ngÆ°á»i kia hai tay khoanh trÆ°á»c ngá»±c, ná»a ngÆ°á»i dá»±a và o mép tÆ°á»ng, cằm hÆ¡i nhếch lên, ÄÆ°á»ng cong nÆ¡i cá», phi thÆ°á»ng tinh xảo, ánh Äèn chiếu sáng là n da má»i tắm, giá»ng nhÆ° tản mát ra ánh sáng nhu hòa. ââ Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63
Chương sau